Trác Hạo Hi ngượng ngùng cười cười, "Thật ra, bạn học phổ thông cũng có thể phát triển quan hệ mà, Mộc học trưởng với bạn học Hàn Lâm nhìn rất xứng đôi."
Cũng không phải xứng đôi sao? Lúc trước Mộc Cẩn Hiền cùng Hàn Lâm đứng chung một chỗ, thế nhưng lại được khen là ông trời tác hợp.
Trác Hạo Hi có cảm giác ánh mắt Hàn Lâm thế nào như quỷ khí âm trầm, cậu không hiểu, cậu đây không phải đang khen hai người bọn họ đó sao? Sao mà Hàn Lâm nhìn cậu như đang nhìn kẻ thù vậy? Còn Mộc Cẩn Hiền nhìn cậu giống như đang nhìn người chết...
Trác Hạo Hi sờ lên cổ không tính non mịn của mình, mặc dù cổ của cậu so với cái cổ thon dài trắng ngọc của Lâm Đại Ngọc thì thô một chút, thế nhưng kỳ thật cũng rất yếu đuối, sống lại một đời không dễ dàng gì, nếu còn đi lại đường xưa, gặp Diêm Vương gia, cậu phải biết nói sao đây.
"Buổi chiều tôi không có lớp, tôi đi trước." Trác Hạo Hi đứng lên, gật đầu mỉm cười với hai người.
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền nhìn theo bóng lưng Trác Hạo Hi, trong ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc khác thường.
Hàn Lâm ủy khuất nhìn chằm chằm Mộc Cẩn Hiền, mắt ướt sũng mà nói: "Không phải anh đã nói chiều này sẽ chia tay với cậu ta sao? Anh bây giờ là thế nào? Chẳng lẽ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường thôi? Những lời kia anh nói với em đều là gạt em à?"
Mộc Cẩn Hiền lạnh như băng nhìn Hàn Lâm, "Cậu nói đủ chưa, tôi còn có việc đi trước."
Mộc Cẩn Hiền cắn răng, chỉ có hắn vứt bỏ người khác, chứ không có ai dám vứt bỏ hắn đâu!
Đột nhiên Trác Hạo Hi như biến thành người khác, hắn cũng không tin, Trác Hạo Hi luôn khăng khăng một mực với hắn, vì hắn mà muốn tìm cái chết để ràng buộc hắn, nhưng bỗng dưng lại đổi tính, là lạt mềm buộc chặt à? Trò hề này cũng dám dùng trên người hắn.
Trác Hạo Hi đẩy cửa ra, đi vào đại sảnh, vô số pháo hoa trước mặt bay tới, trong sảnh dải lụa màu bay tán loạn, vô số cánh hoa bay ra, trên mặt bàn còn trưng bày một cái bánh gato thật to.
Trác Hạo Hi dùng hai tay che mắt, tránh thoát từng đợt tập kích, thả tay xuống mới phát hiện là Trác Phi Dương dẫn một đám người hầu khởi xướng tấn công cậu, "Chị, sinh nhật của em còn chưa tới đâu!"
Trác Phi Dương ưu nhã cười một tiếng, mạnh tay đập lên vai Trác Hạo Hi, bả vai Trác Hạo Hi bị một trận đau nhức, "Chị, chị đánh nhẹ chút!"
Trác Phi Dương nhếch miệng, "Thân thể của em cũng yếu quá đi, mà ai nói chị đang chúc mừng sinh nhật cho em, chị đây là đang thay em chúc mừng trở về cuộc sống độc thân."
Trác Hạo Hi cúi đầu, "Chị, bất quá em chỉ là chia tay với Mộc Cẩn Hiền, cũng không phải việc ghê gớm gì."
Trác Phi Dương trợn to mắt, một mặt không đồng ý mà nhìn Trác Hạo Hi, "Sao lại không phải chuyện ghê gớm? Hạo Hi là em vứt bỏ Mộc Cẩn Hiền! Là em vứt bỏ Mộc Cẩn Hiền đó! Mặc dù chị chưa từng cảm thấy hai đứa sẽ thiên trường địa cửu*, nhưng đối với cách kết thúc như vậy, vẫn là cảm thấy vô cùng tự hào."
(Thiên trường địa cửu: bên nhau mãi mãi)
Cô vẫn cảm thấy em trai nhà mình sẽ bị bỏ rơi, cô còn một mực chuẩn bị khăn tay, chuẩn bị cùng em trai chia sẻ nỗi đau của tình yêu, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm chị em...
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, thì ra chị đã sớm nhìn ra Mộc Cẩn Hiền chia tay với cậu nha! Trác Hạo Hi không khỏi xúc động, "Chị, chị biết tụi em sẽ không đi đến cuối cùng, sao chị lại không nói cho em biết?"
"Chẳng lẽ chị không nói với em?" Trác Phi Dương quái dị nhìn Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi kỳ quái nháy mắt, "Chị có nói hả?"
Trác Phi Dương gật đầu, "Đương nhiên, không phải chị đã nói với em rồi sao? Làm người, không nên thắt cổ ở trên một gốc cây xiêu vẹo, gốc cây kia sớm muộn sẽ bị em đè hỏng, chẳng lẽ chị chưa từng nói với em?"
Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Nói rồi, nhưng em cho rằng, bản thân chị nên cố gắng giảm cân đi, để tránh lúc muốn tự sát, sợ lại tìm không thấy cây nào thô to với chắc chắn chịu đựng được cân nặng của chị."
Trác Phi Dương hung hăng trừng Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi vô tội nhìn Trác Phi Dương.
"Hạo Hi! Sao em lại nảy ra ý nghĩ bất chợt chia tay với Mộc Cẩn Hiền vậy? Nghe nói là có bên thứ ba đúng không? Hạo Hi, rốt cuộc em bình thường thích con gái à?" Trác Phi Dương có điểm xúc động cùng hóng hớt nhìn Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi bất đắc dĩ nhìn Trác Phi Dương, "Chị, không có bên thứ ba, thật ra em nghĩ, hôm nay trời thanh khí sảng, nghìn dặm không mây, dương quang xán lạn, rất thích hợp để chia tay."