Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 5: Chiếm trước tiên cơ




"Tiểu Hi, sức ăn của cậu thật khỏe, có thể ăn hết chứ?" Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi ăn như gió cuốn, không để ý tới chút hình tượng hỏi.

Trác Hạo Hi chớp mắt một cái, "Đương nhiên là ăn hết, sức ăn của tôi rất khỏe, nhưng nếu tôi có ăn không hết, tôi cũng không cho anh ăn."

Mộc Cẩn Hiền: "Tôi không muốn ăn của cậu."

Trác Hạo Hi quệt miệng, "Nhưng anh lại một mặt thèm thuồng."

Mộc Cẩn Hiền: "..."

Mộc Cẩn Hiền cau mày, bỗng ánh mắt chợt lóe lên, "Tiểu Hi, có phải cậu thấy khó chịu ở đâu không?"

"Không, tôi rất khỏe, tôi còn có thể đem tên khốn dây dưa với chị gái tôi gần đây đuổi đi." Trác Hạo Hi mạnh mẽ nói.

Hàn Lâm khẽ cười cười, trưng ra khuôn mặt nhỏ tinh xảo, nhìn như tinh điêu ngọc trác, "Cậu tốt là được rồi, mà Cẩn Hiền có chuyện muốn nói với cậu."

"Vậy thì thật là tốt! Tôi cũng có lời muốn nói với hắn." Trác Hạo Hi càng không ngừng đưa đồ ăn vào trong miệng, bộ dạng quỷ chết đói đầu thai. Hàn Lâm quả thực đẹp mắt, nhưng ít ra lại đẹp hơn cậu, không thể trách Mộc Cẩn Hiền! Lúc cậu thích Mộc Cẩn Hiền cũng là thèm nhỏ dãi nhan sắc Mộc Cẩn Hiền...

"Cậu nói trước đi." Mộc Cẩn Hiền hào phóng nói.

Trác Hạo Hi dừng đũa, vui sướng cười, cậu chính là chờ Mộc Cẩn Hiền nói câu này, Mộc Cẩn Hiền này tới bây giờ lại như xem thường người khác, nhưng ngoài mặt vẫn giả dạng là người tốt, "Vậy tôi nói trước." Trác Hạo Hi ngượng ngùng cười cười.

"Thật sự là tôi nói trước?" Trác Hạo Hi hỏi lại Mộc Cẩn Hiền một lần nữa.

Mộc Cẩn Hiền gật gật đầu, ra hiệu Trác Hạo Hi mở miệng.

Nếu như Trác Hạo Hi quay đầu lại, sẽ phát hiện trong phòng ăn có thật nhiều đồ ăn trên bàn cơm đã ăn hết sạch, nhưng người thì vẫn chưa đi, đều dựng lỗ tai lên hóng chuyện.

"Tôi cảm thấy chúng ta không phù hợp, chúng ta chia tay đi." Hai con ngươi trong suốt của Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền vẻ mặt chết cha mẹ.

Trác Hạo Hi nghĩ thầm, vài năm sau, nếu có người hỏi Mộc Cẩn Hiền, hắn cả đời hối hận nhất là chuyện gì, hắn có lẽ sẽ nói, là ở nơi nào đó trên bàn cơm, bởi vì hắn trước sau như một giả vờ giả vịt, ra vẻ hào phóng, dẫn đến Mộc đại thiếu gia hắn lần đầu tiên bị người ta vứt bỏ, mà lại là ở trước mặt mọi người bị người vứt bỏ.

Trong nhà ăn biển người chen chúc, lại yên tĩnh tựa như lớp học của sư thái Diệt Tuyệt, chắc hẳn mười mấy phút sau, sức mạnh tin tức Trác Hạo Hi vứt bỏ Mộc đại thiếu gia, sẽ truyền đi khắp trường.

Mộc Cẩn Hiền hít hơi thật sâu, Trác Hạo Hi dường như có thể cảm nhận được sự tức giận của Mộc Cẩn Hiền từ xoang mũi toát ra, nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng này của Mộc Cẩn Hiền, Trác Hạo Hi lại không ngờ cảm thấy tinh thần thật phấn chấn.

Ông trời ơi! Thiên địa ơi! Lão tử rốt cục cũng báo được thù.

Mộc Cẩn Hiền nâng khóe miệng, sắc mặt có chút khó coi hỏi: "Tiểu Hi, cậu nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Trác Hạo Hi nâng cằm lên, người này vậy mà bị điếc, còn muốn cậu lặp lại một lần nữa, "Tôi nói, Mộc đại thiếu gia, lão tử không thể trêu nổi anh nữa, anh quá lạnh nhạt với tôi, cho nên ông đây không cần anh nữa."

"Ba." Không biết là đũa ai rơi trên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy, trong nhà ăn yên tĩnh, thế mà dị thường rõ ràng.

Trác Hạo Hi xoay người, "Các bạn học, đã ăn xong rồi thì mau giải tán đi, đỡ cho mọi người ngửi mùi đồ ăn rồi lại muốn ăn, không tiện cho việc giảm cân đâu."

Mộc Cẩn Hiền hung hăng nhìn chằm chằm Trác Hạo Hi, tựa như muốn nhìn ra một cái hố.

Trác Hạo Hi gắp lên một cục nấm hương đưa vào trong miệng, "Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao, nói đi."

"Không có." Mộc Cẩn Hiền ánh mắt thâm trầm nói.

Trác Hạo Hi không ngừng ăn uống, sở dĩ chiếm trước thời cơ, nhắm ngay thời cơ là chuyện vô cùng quan trọng, sai lệch một chút thì bi kịch chính là mình, Trác Hạo Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ rất bi thảm, năm đó, có ông chú cầm một bao tiền lì xì, hỏi cậu, năm đó Tiểu Hạo Hi gần 6 tuổi:

"Hạo Hi, con có muốn không?!"

"Không muốn."

"Muốn hay không đây?! Chú nghĩ con sẽ muốn mà."

"Mẹ nói không thể nhận."

"Lời mẹ nói đôi khi cũng không cần nghe theo."

"Không nghe lời mẹ nói sẽ không phải là đứa bé ngoan."

"Thật sự không muốn sao?"

"Không muốn."

......

Sau đó thúc thúc kia rời đi, tiếp đó tiểu đông tây quần áo thật dày nhìn theo bóng lưng thúc thúc đi xa, khóc không ra nước mắt, thúc thúc, người hỏi lại một lần nữa! Hỏi lại một lần nữa đi, cậu sẽ muốn mà! Lịch sử dùng máu giáo huấn nói cho Hạo Hi biết được, chiếm trước thời cơ là một chuyện quan trọng đến nhường nào.

Trác Hạo Hi nghĩ thầm, giờ phút này Mộc Cẩn Hiền trong lòng uất ức, chính là hắn sẽ như giống như cậu năm đó đi.