Mộc Cẩn Hiền xấu xa nhìn về phía cửa, một bóng người cao lớn từ ngoài cửa đi vào, Trác Hạo Hi che kín mặt, tình huống vô cùng thê thảm.
Trác Vân Tường kinh ngạc nhìn về phía Mộc Cẩn Hiền, nụ cười ngu ngốc trên mặt trong nháy mắt bị thu vào.
"Cẩn Hiền, cậu cũng ở đây à? Đã lâu không gặp!" Trác Vân Tường thay đổi một mặt ung dung mỉm cười, giống như người vừa rồi ở ngoài cửa hô, "Hạo Hi, nghe nói em chia tay với con thỏ Mộc Cẩn Hiền kia rồi hả?" không phải hắn.
"Đúng vậy! Vân Tường ca, đã lâu không gặp." Mộc Cẩn Hiền mặt không đổi sắc trả lời, như là hắn hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu lúc nãy của Trác Vân Tường ở ngoài cửa.
Trác Vân Tường vươn tay, Mộc Cẩn Hiền ung dung nâng tay lên bắt tay với Trác Vân Tường, ánh mắt Trác Hạo Hi ở giữa hai người đảo mắt nhìn trái nhìn phải, nếu không phải cậu nãy giờ ở đây, cậu sẽ tưởng rằng hai người này là bạn cũ đã lâu mới gặp lại.
Vậy mà không đánh nhau gì hết? Trác Hạo Hi trong lòng kinh ngạc cảm khái một câu.
Sau đó hai người tay nắm thật chặt chăm chú giữ cùng một chỗ như không thể tách rời, tay kia trên lưng hiện lên gân xanh, làm Trác Hạo Hi có chút hãi hùng khiếp vía.
Trác Hạo Hi nắm tay hai người rồi đặt tay mình ở phía trên, cười xòa nói: "Anh họ à, ý tứ của hai người như vậy là được rồi."
Mộc Cẩn Hiền và Trác Vân Tường ngầm hiểu ý buông tay ra.
"Vân Tường ca, sao anh lại tới đây?" Trác Hạo Hi hỏi Trác Vân Tường.
"Chị của em gọi anh tới, nói muốn vì em chúc mừng một chút." Trác Vân Tường nói ẩn ý, lại không ngờ rằng ẩn ý này ở trong mắt Mộc Cẩn Hiền lại biến thành vô cùng châm chọc.
Trác Vân Tường đảo mắt trong sảnh một vòng, "Hạo Hi, chị em đâu?"
"Chị em đột nhiên có việc gấp, nên chị đi trước rồi." Trác Hạo Hi bất đắc dĩ vẫy vẫy tay nói.
Trên mặt Trác Vân Tường hiện ra mấy phần tức giận, "Việc gấp? Chuyện gì, có thể có chuyện gì quan trọng hơn chuyện của em, sao chị ấy có thể vì chuyện khác mà bỏ đi vậy chứ?"
Trác Hạo Hi lúng túng nói: "Thật sự thì chuyện của em cũng chẳng to tát gì."
Trác Vân Tường hung hăng vỗ vai Trác Hạo Hi, "Đúng, không phải chuyện gì to tát hết, kết hôn, còn có ly hôn, chẳng qua em cũng chỉ là chia tay thôi mà."
Trác Hạo Hi liếc nhìn vẻ mặt Mộc Cẩn Hiền, Trác Vân Tường kỳ quái nhìn Mộc Cẩn Hiền, "A, Cẩn Hiền, sao em còn chưa đi vậy?!"
Mộc Cẩn Hiền cứng ngắc, "Em lập tức đi ngay."
Trác Hạo Hi chớp mắt, nhìn chằm chằm Mộc Cẩn Hiền từng bước một đi ra ngoài, Mộc Cẩn Hiền đi tới cửa, quay đầu lại nhìn Trác Hạo Hi, vẻ mặt như đang suy nghĩ tới điều gì đó, Trác Hạo Hi thấy Mộc Cẩn Hiền cuối cùng cũng đi ra tới cửa, mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Trác Vân Tường vỗ mạnh lên vai Trác Hạo Hi, "Anh, anh nhẹ chút."
"Hạo Hi, cuối cùng em cũng sáng suốt rồi, em nên nhanh chóng vứt bỏ cái thằng ranh con kia, anh từ lâu đã không vừa mắt hắn, Hạo Hi, em thật là đẹp trai, phong cách Trác gia của chúng ta là thà rằng mình vứt bỏ người ta, chứ không thể để người ta vứt bỏ mình." Trác Vân Tường lắc bả vai Trác Hạo Hi, tinh thần có chút kích động nói.
Trác Hạo Hi khó hiểu nhìn Trác Vân Tường, "A, lần trước anh đâu có nói như vậy."
Trác Vân Tường quái dị nhìn Trác Hạo Hi, "Thật sao? Vậy lần trước anh nói thế nào?"
Trác Hạo Hi hắng giọng, học giọng điệu của Trác Vân Tường, "Hạo Hi à! Mắt em thật không tệ, Mộc Cẩn Hiền này vừa nhìn đã thấy dáng vẻ rất có khí thế, tiền tài nhất định vô cùng rộng mở."
Trác Vân Tường quái dị nhìn Trác Hạo Hi, "Có hả? Anh có nói như vậy hả?"
Trác Hạo Hi gật gật đầu, "Có chứ! Chính anh nói vậy đó."
Trác Vân Tường trừng Trác Hạo Hi, khẽ xì một tiếng, "Sao lại là anh nói? Sao anh lại nói những lời này được? Nhất định là em nhớ lầm rồi, như vậy là làm trái lương tâm, chỉ có chị em mới nói ra được mấy lời như thế thôi, chứ cái tên Mộc Cẩn Hiền này vừa nhìn là thấy mặt mày mang sát khí, một mặt đào hoa, không đáng tin cậy."
"Không phải anh nói sao? Em nhớ là anh mà." Trác Hạo Hi chỉ vào Trác Vân Tường nói.
"Em nhớ lầm rồi, chắc chắn là chị em nói, chị em là người phụ nữ tiểu nhân, ánh mắt hạn hẹp, nhìn thấy bề ngoài Mộc Cẩn Hiền đẹp mắt, nên mới cảm thấy người này tiền tài vô cùng rộng mở." Trác Vân Tường tràn đầy khinh thường nói.
Trác Hạo Hi thấy phía sau Trác Vân Tường xuất hiện bóng hình xinh đẹp, cười khô khốc.
Trác Phi Dương hai tay ôm ở trước ngực, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi thăm, "Trác Vân Tường cậu đang nói cái gì?"
Trác Vân Tường xoay người, chỉ thấy Trác Phi Dương mặt mày mang sát khí đứng phía sau hai người, tim Trác Vân Tường lập tức như bị treo lên ngọn cây.