Không đạt được kết quả như mong muốn, thậm chí trong tông môn còn có gián điệp, điều này khiến Tử Dương cực kỳ bực bội, ông ấy chỉ nói đơn giản vài câu rồi đi.
Bạch Vân Phong chỉ còn lại năm sư đồ, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, hoặc nói là kỳ quái. Không một ai nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, mà rõ ràng Nhược Tư Vi còn bất mãn vì chuyện vừa rồi.
“Giang Triệt, lúc nãy huynh có ý gì thế, huynh muốn đổ tội lên đầu ta đấy à?”
“Sư muội, lúc nãy ta chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi. Nếu tông chủ đã muốn tìm gián điệp, ta buộc lòng phải khai ra những gì mình biết, với lại đúng thật là ta chỉ đưa kiếm khí của mình cho một mình ngươi thôi.”. Truyện Việt Nam
Giang Triệt nhẹ giọng giải thích, mặc dù giọng điệu của sư muội không được. tốt, nhưng hắn vẫn cho rằng nàng ta bị Lâm Mặc dụ dỗ.
“Vậy huynh nghĩ...”
“Đủ rồi!”
Nhược Tư Vi còn muốn nói gì đó, Thanh Nguyệt ngắt lời nàng ta, nhìn sang Tiểu Triệt: “Ngươi có nghỉ ngờ ai không?”
“Chỉ có bốn sư đồ chúng ta biết về mắt trận, ta muốn biết mọi người có nói cho ai khác không.”
“Huynh nhìn ta làm gì, sao ta có thể nói cho người khác biết về mắt trận được chứ.” Nhược Tư Vi lạnh lùng nói.
“Thật chăng?”
“Đương nhiên là thật.” Nói xong, Nhược Tư Ví liếc mắt nhìn sư đệ của mình, sư đệ nhập môn muộn nên không biết về mắt trận, nhưng nàng ta nghĩ rằng mọi người đều là đệ tử của sư tôn, không thể giấu giếm hắn ta việc gì được, nên khi sư đệ hỏi “Mọi người sẽ không giữ bí mật gì với ta đâu”, nàng ta đã buột miệng nói ra.
Khi nhìn thấy ánh mắt của Tư Vi, Giang Triệt càng thêm xác định việc này có liên quan tới Lâm Vũ.
“Lâm Vũ, ngươi không giải thích gì sao, ngươi biết về mắt trận, kiếm khí của ta cũng nằm trong tay ngươi, trừ ngươi ra thì ta thực sự không nghĩ ra ai có thể ra tay với mắt trận.”
Lâm Mặc cười khổ: “Sư huynh, ban nấy ta đã lập lời thề thiên đạo rồi, chẳng lẽ huynh vẫn còn nghỉ ngờ ta?”
“Giang Triệt, huynh làm gì vậy, đã bảo kiếm khí bị dùng rồi, huynh nghỉ ngờ sư đệ làm gì nữa.” Nhược Tư Vi trông y hệt con gà mái nổi giận, dang hai tay ra chắn trước mặt Lâm Vũ.
“Tiểu Triệt, ngươi đủ rồi đó, tại sao lần nào ngươi cũng muốn vu oan cho Tiểu Vũ vậy.” Vẻ tức giận hiện lên trên mặt Thanh Nguyệt, bà ấy bất mãn trách cứ.
“Được thôi, nếu đã như vậy rồi, nếu Lâm Vũ có thể thề với Văn thánh và thiên đạo rằng trước đó hắn ta thật sự đã dùng hết kiếm khí, Giang Triệt ta sẽ dập đầu tạ tội với hắn ta.”
Lúc này Giang Triệt chỉ muốn xé chiếc mặt nạ của tên này ra.
Tại sao, tại sao sư tôn lại đứng về phía Lâm Vũ?
Nhìn nét mặt dữ tợn của Giang Triệt, Thanh Nguyệt không biết phải nói gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Tiểu Vũ.
“Tiểu Vũ, hay là...” “Sư tôn, ta đã lập lời thề với thiên đạo rồi, không thể nào là ta.” Lúc này Lâm
Vũ tỏ ra cực kỳ phẫn ư huynh, rốt cuộc ta đắc tội huynh chỗ nào mà tại sao huynh lại muốn nhằm vào ta.”
“Lế nào huynh nghĩ là ta hại huynh thành ra thế này?”
Hắn ta không thể lập lời thề, điểm tích luỹ của hắn ta hiện tại không còn đủ để mua bùa tị ngôn, phải tìm mọi cách đẩy đầu mâu về phía Giang Triệt mới được.
Lúc này nghe thấy tiếng nói gần như gào thét của Lâm Vũ, vẻ áy náy lướt qua trong mắt Thanh Nguyệt.
“Giang Triệt, ngươi đi bế quan đi.”
Giang Triệt?
Nghe thấy hai từ lạnh nhạt này, Giang Triệt chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, không hiểu sao tự dưng hắn lại rất muốn cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.
“Ha ha ha, được, được, nếu mọi người đều không chịu tin ta, vậy Giang Triệt ta đi là được chứ gì.”
Đi? Bất luận là Thanh Nguyệt trên bầu trời hay Thanh Nguyệt đang bảo vệ Lâm Vũ, thì trong lòng cả hai đều hoảng hốt một cách khó hiểu, chẳng mấy chốc Giang
Triệt đã đưa ra câu trả lời.
Chỉ thấy Giang Triệt đột nhiên rút kiếm đâm thẳng vào ngực Lâm Vũ, có vẻ như vì hoảng sợ nên Lâm Vũ không né tránh.
“Không được!”
'Thanh Nguyệt hoàn hồn lại, nhanh chóng xông tới chưởng vào ngực Giang Triệt để ngăn cản đòn tấn công của hắn.
Nhìn Tiểu Triệt đã hôn mê, Thanh Nguyệt trên bầu trời thở phào nhẹ nhõm, cả hai đều là đồ đệ của bà, rốt cuộc là vì sao lại ra nông nỗi này?
Bà nên làm gì đây?