*bản gốc là 捉虫: thường được dùng để mô tả những cảnh quay xuyên thấu của các bộ phim và chương trình truyền hình nếu bạn phát hiện ra lỗi đối với phim, nó được gọi là bắt lỗi.
Lời đầu đề của editor:
Vì trong truyện có nhiều phần raw bị mất chữ thành □□ như thế nên mấy từ mà mình in nghiêng (vd: kế thừa) là từ mình đoán thêm vào
......
[Hệ thống 06 nhắc nhở, thế giới trong tái nhập, ký ức truyền tải......]
Thời điểm Lâm Túc mở to mắt vẫn cứ có cảm giác cả người lúc nóng lúc lạnh, một thân dính nhớp mướt mồ hôi, đây là trạng thái bệnh sau khi phát sốt.
Bên tai vang liên tiếng chuông có hơi chói tai, âm thanh chấn động thông qua đầu giường làm bằng gỗ không ngừng truyền đến, càng là làm cho người ta thêm tâm phiền ý loạn.
Lâm Túc nhíu mày một chút, lấy tay đóng chuông báo không ngừng chấn động, thời gian dừng ờ hình ảnh 7 giờ ngày thứ năm, đây là một cái niên đại có khoa học kỹ thuật, ý nghĩa này chính là hắn một người trưởng thành cần phải đi làm.
Tay vịn vào cái trán, nhiệt độ như thiêu đốt và cảm giác nóng bỏng rát rõ rệt giữa các nhịp thở nhắc nhở hắn tình trạng cơ thể tồi tệ đến mức nào.
Nếu vừa tới thế giới nhiệm vụ này đã bị sốt thành ngu ngốc tuyệt đối tính không ra, cho nên hiện tại hắn hẳn là nên xin nghỉ đi bệnh viện.
Thời điểm đứng dậy ký ức đã truyền tải xong, trải qua quá vô số thế giới nhiệm vụ, Lâm Túc đối với kí ức tùy tiện tót vào như vậy đã tập mãi thành thói quen, nguyên chủ cũng tên là Lâm Túc, là con nuôi Lâm gia ở kinh thành.
Vợ chồng Lâm Khang đã trung niên mà không có con nên nhận nuôi hắn, coi như con ruột mà thương mà đau, nhưng lại không có nghĩ đến ở hắn tới năm thứ năm Lâm Khang phu nhân Tề Phỉ lại có con, sau khi sinh hạ một đứa con trai là Lâm Đường, bà do khó sinh mà buông tay rời khỏi nhân gian.
Có con ruột, Lâm Túc làm con nuôi tuy rằng vẫn chưa bị tiễn đi, nhưng cũng bị bỏ qua rất nhiều, thế cho nên hắn sốt cao nóng thành như vậy đều không có người phát hiện.
Lâm Túc dứt khoát gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, rồi lại đem khăn lông ướt nhẹp đắp lên trán, lúc này mới đem toàn bộ vụ việc gọi điện thông báo cho cha, tuy rằng là con nuôi, nhưng là phát sốt xin nghỉ vẫn là so với công nhân bình thường tiện lợi hơn.
"Cha," âm thanh khàn khàn của Lâm Túc vang lên, vừa nghe liền biết cùng ngày thường không giống nhau.
Người bên kia điện thoại rõ ràng sửng sốt một chút, lại cũng chỉ là đơn giản dò hỏi một chút, sau hỏi hắn đã gọi bác sĩ chưa liền chuẩn giả.
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện thoại bị ném ở một bên, nhà ở cách âm thực tốt, làm Lâm Túc có thể được nghỉ ngơi đến thực tốt nghỉ ngơi, thời điểm nửa tỉnh nữa mê hình như có người tới gần, chờ đến thời điển hắn tỉnh lại mu bàn tay đã truyền nước biển, rõ ràng bác sĩ gia đình đã đã tới.
Thuốc hạ sốt hiệu quả thực tốt, thể thể Lâm Túc vốn dĩ trầm trọng bây giờ là một mảnh nhẹ nhàng, chỉ là vốn dĩ áo ngủ khô ráo lúc này lại là một mảnh ướt dầm dề.
Chất lỏng trong túi thuốc chảy ra từng giọt cho đến khi túi khô, Lâm Túc rút kim tiêm ra đem dán lỗ kim. trên mu bàn tay đè vào thật tốt, lỗ kim đã đóng vảy, Lâm Túc xé băng phong mang rồi bước vào phòng tắm, nước nóng hầm hập rửa sạch sự mệt mỏi trên toàn thân, khi hắn quấn khăn tắm đi ra ngoài, dưới lầu âm thanh như có như không mà vang lên.
"Tiểu thiếu gia...... về......"
Lâm Túc đứng ở trước kính mặc xong quần áo, thân thể này thập phần cao lớn thon dài, ai cũng sẽ không nghĩ đến nguyên thân sẽ phát sốt nóng chết.
Tóc mái quá dài bị bàn tay to vuốt lên, mặt mày lạnh lùng làm Lâm Túc mười phần vừa lòng, có thể lớn lên đẹp, ai cũng không muốn chính mình lớn lên xấu, bất quá cũng chính là như thế, Lâm thị tài sản hùng hậu, muốn kế thừa tất nhiên các phương diện điều kiện đều phải mười phần ưu việt.
Tay đem tóc mái buông, tóc dài quá mức làm che khuất mặt mày sắc bén, Lâm Túc lại lấy kính đen được bày biện ở đầu giường ra đeo lên, giả dạng như vậy ngay cả một tia sắc bén cuối cùng đều bị che lấp, trong gương vốn là đàn ông dã tâm bừng bừng lúc này thoạt nhìn bình thường đến cực kỳ, thậm chí có vài phần giản dị.
Tự nhiên, nguyên chủ cũng không có được đến Lâm gia liền vạn sự đại cát, uổng có dã tâm mà không có tài năng, ở bị vai chính công thụ liên thủ đối phó sau bại hết gia sản, thất vọng độ nhật, cuối cùng cồn trúng độc mà chết.
Nguyên thân ở Lâm gia hơn hai mươi năm, vẫn luôn lấy như vậy hình tượng kỳ người, hắn đôi mắt đương nhiên không cận thị, làm như vậy lý do bất quá là che lấp chính mình mũi nhọn mưu cầu càng nhiều.
Nguyên chủ ở trong tuyến thế giới nguyên bản sau khi Lâm phụ chết liền pha loãng cổ phần của em trai Lâm Đường, đem Lâm gia nạp vào sở hữu của chính mình, mà Lâm Đường một cái ác độc nam phụ này sau khi mất đi sự phù hộ của cha tiếp đó lại mất đi gia thế lấy làm tự hào, cuối cùng trong kết cục bi thảm kết cục liền cũng có bút tích của Lâm Túc.
Đương nhiên, nguyên chủ cũng không có làm được đến mức Lâm gia liền vạn sự đại cát, uổng công có dã tâm mà không có tài năng, sau khi bị vai chính công thụ liên thủ đối phó bại hết gia sản, sống trong nghèo khổ, cuối cùng trúng độc cồn mà chết.
Lâm Túc nhận nhiệm vụ, chiếm cứ thân thể này, đương nhiên muốn thay thế nguyên chủ sống sót, chẳng qua lấy cá nhân hắn mà nói, hứng thú của hắn đối với Lâm thị không lớn, cầm đồ vật không nên lấy, cuối cùng cũng lấy ở địa phương khác bồi thường trở về.
Tuy nhiên trước khi hắn có thể rời khỏi Lâm gia, hình tượng này vẫn cần giữ một đoạn thời gian.
❀ Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ??????? TinhNguyet95 ❀
Mở cửa xuống lầu, bởi vì một phần động tĩnh này, thanh niên vốn đang ngồi ở sô pha trong phòng khách quay đầu nhìn lại đây.
Hoa nhan mi lệ, ngay cả ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào đều không có thể che đậy này phần dung nhan đánh sâu vào, làm một cái nam phụ ác độc, Lâm Đường sinh đương nhiên không tồi.
Một thân quần áo định chế cao cấp, đôi giày giới hạn mang trên chân dù có tiền đều mua không được, đầu ngón tay trắng nõn vừa thấy liền biết không có trải qua bất luận cái việc nặng gì, cái liếc mắt một cái lại đây kia thật tươi đẹp, đúng là không thẹn với thân phận tiểu thiếu gia của Lâm gia.
Cậu vốn dĩ có thể giàu có cả đời, nhận hết sủng ái, cố tình lại đi thích công chính Thịnh Hoằng của thế giới này, cùng thụ chính Bạch Tu Nhiên tranh đoạt mạnh, cuối cùng đụng tới điểm mấu chốt của Thịnh Hoằng, sau khi mất đi hết thảy mỗi người đều dễ bắt nạt. Phượng hoàng rơi xuống đất còn không bằng gà, cuối cùng ở thời điểm bị hạ dược kém tí nữa bị người tùy ý dâm loạn từ cửa sổ nhảy xuống, thời điểm chết đi tuổi còn chưa tới 25.
Mà sau khi cậu chết, đã từng cùng Lâm Đường thanh mai trúc mã Thịnh Hoằng cũng không chút do dự đối với Lâm Túc hạ tay, làm cuối cùng tử vong của hắn đều là nghèo túng.
[Hệ thống 06 tuyên bố nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ nhất, khiến nguyên chủ sống sót, nhiệm vụ thứ hai, thay đổi vận mệnh nguyên bản của nam phụ Lâm Đường]
"Nhìn cái gì mà nhìn," ngữ khí Lâm Đường đối Lâm Túc không tính là tốt, thậm chí ở lúc nhìn thấy là ai lập tức cũng dừng qua đôi mắt, còn nhân tiện mắt trợn trắng, "Không nóng chết thật là mạng lớn."
Nguyên thân cùng Lâm Đường quan hệ không thể nói là tốt, có một phương diện nguyên nhân của Lâm Đường, tự nhiên cũng có Lâm Túc không tự giác mang theo nguyên nhân địch ý.
Tuy nhiên từ kết cục bọn họ hai người mà xem thì thật đúng là một đôi anh em cùng cảnh ngộ, chết thê thảm còn không nói, Lâm gia cuối cùng còn thành đồ vật của công chính, mà hai người bọn họ phía trước còn ở gà thóc mà mổ nhau.
Lâm Túc không đáp lời, mà là hướng phòng bếp muốn một chén cháo thanh đạm cùng một phần đồ ăn kèm từ từ ăn, tuy rằng hết sốt, nhưng mà ai biết có thể lập lại hay không, bệnh nặng mới khỏi hắn chính là muốn yêu quý thân thể của mình thật tốt.
Trào phúng giống như đâm vào bông, Lâm Đường hơi có chút không thú vị, bĩu môi nhìn Lâm Túc ăn cái gì chính mình tựa hồ cũng có chút thèm, tuy nhiên cậu muốn đồ vật cùng Lâm Túc cháo thanh đạm không giống nhau, có cái mùi gì tới cái mùi đó, thịt cá gì tới cái đó.
Sườn heo chua ngọt, thịt kho tàu, cá quế chiên xù bày một bàn, giống như đang cùng Lâm Túc đối chọi, lại không thấy cậu động ít nhiều.
Mùi hương bay qua tới, Lâm Túc cũng không thể không thừa nhận những cái đồ ăn đó có lực dụ hoặc lực lớn hơn cháo thanh đạm nhiều, đối diện cái người kia rõ ràng còn cố ý chọc cá nói thơm quá thơm quá.
Tuy nhiên phương pháp loại khiêu khích này đối đem dạy với Lâm Túc hiện tại mà nói thì nếu không phải Lâm Đường ở nơi đó nói thơm quá thơm quá. Hắn chưa chắc sẽ cảm thấy đây là khiêu khích.
Ấu trĩ, nhàm chán, không hề uy hiếp.
Trên thực tế tại tuyến thế giới lúc ban đầu, cái nam phụ ác động Lâm Đường này cũng không có làm cái gì, bất quá là một ít khiêu khích vô vị, ấu trĩ tranh đoạt, cậu chuyển biến là ở sau khi cha Lâm mất, chợt mất đi phù hộ của cha tựa như mèo con bị lạc sào huyệt, kinh hoảng thất thố, không có người che mưa chắn gió, không biết đi nơi nào kiếm ăn, lẻ loi một mình, một thân chật vật, chỉ có thể duỗi móng vuốt chụp vào mỗi một cái ý đồ chạm vào người của cậu, mặc kệ là quan tâm hay vẫn là thương tổn người của cậu.
Lâm Túc chính mình sống sót thật tốt, không cần mơ ước Lâm thị, hắn có thể sống so với ai khác đều vui sướng, nhưng mà muốn thay đổi nguyên bản kết cục bi thảm của Lâm Đường lại không phải chỉ ngăn cản cha Lâm tử vong là được.
Cái tiểu thiếu gia ngàn kiều vạn sủng này nếu không học được trưởng thành, không học được như thế nào chính xác yêu một người, một khi mất khống chế, công chính chưa chắc sẽ không hướng Lâm thị xuống tay, cha Lâm tuổi tác đã cao, thật sự muốn từ trong tay công chính Thịnh Hoằng giữ được Lâm Đường cũng không dễ dàng, một khi thất thế, kết cục đã từng xảy ra cũng chỉ là trình diễn lặp lại.
"Không được lãng phí đồ ăn," Lâm Túc mở miệng ngay ngắn nói.
Tiểu thiếu gia ngàn kiều vạn sủng, cha Lâm cũng là cậu muốn cái gì cho cậu cái đó, lại quên mất cho cậu tạo một cái giá trị quan cùng tình yêu chính xác.
Nhiệm vụ này không phải thay đổi mỗi một cái điều kiện là có thể hoàn thành đủ, còn phải Lâm Túc tay cầm tay giáo khởi, có thể nói là tương đương là phiền toái.
"Anh quản à? Tiểu gia ăn đồ ăn ở nhà chính mình thích lãng phí nhiều lãng phí ít đó," Lâm Đường vốn đang có chút vui vẻ, vừa nghe khẩu khí giáo dục của Lâm Túc, khóe môi giống như cánh hoa hồng lập tức héo xuống, một bộ dạng xen vào việc người khác.
Lúc này Lâm Túc nếu nói với cậu cái gì mà nhân dân xa xôi còn đang chịu đói, khồng chừng chỉ biết đem đến phản hiệu quả.
Lâm Túc đã bắt đầu suy xét khả năng chính mình thành lập công ty sau đó làm tập đoàn Thịnh Thế của công chính Thịnh Hoằng thiên lương vương phá*.
*Thiên lương vương phá là dạng viết tắt của một cụm từ phổ biến trên Internet, đó là "trời lạnh rồi, làm cho Vương thị phá sản đi". =))
Tuy nhiên nếu không cần thiết, ở thế giới sắm vai tốt nhất không cần lựa chọn cùng vai chính cạnh tranh, có thể trở thành một vai chính trong đoạn thế giới, bản thân bọn họ chính là chịu phù hộ của thế giới này, vận khí không nói nghịch thiên cũng là siêu cường, cho dù là thắng chỉ sợ đánh giá nhiệm vụ cũng sẽ có điều hạ thấp, vô cùng không có lời.
Nhưng mà em trai này quá khó giáo dục, phạm sai lầm lại không thể đánh một trận.
Âm thanh của 06 vang lên: [ký chủ có thể suy xét nghiền áp Lâm thị sau đó lại đánh một trận.]
Ngay ngắn, nghiêm túc, một chút đều không giống như là bộ dáng ra ý đồ xấu.
Lâm Túc khóe môi câu một chút: [Ý kiến hay.]
Hệ thống làm phụ trợ đi theo Lâm Túc không biết bao nhiêu năm tháng, lấy góc độ của người đứng xem mà nhìn đến chỗ mà Lâm Túc nhìn không thấy được, là đồng bọn hợp tác quan trọng của hắn.
Lâm Đường đối diện với tầm mắt đột nhiên đảo Lâm Túc sau lưng nổi một tầng da, rất có vài phần ngoài mạnh trong yếu nói: "Anh cười cái gì?"
Lâm Túc không nghĩ cùng cậu tranh một chút vấn đề cười cái gì hay không cười cái gì, trực tiếp bưng chính mình chén đứng dậy rời đi: "Anh ăn xong."
Thay đổi quan hệ gì đó, vẫn là chờ ngày sau rồi nói sau.
Lâm Đường một hơi nghẹn nửa vời ở ngực, hơi kém xíu nữa là ngã ngửa, nhưng mà Lâm Túc không thèm để ý cậu, trực tiếp đi ra cửa.
Lâm Đường hít sâu một hơi, gọi điện thoại cho cẩu bạn hữu, sau đó bắt đầu miệng phun hương thơm: "Uy, Lạc Phi, tiểu gia đây sắp tức đến nổ phổi nè, Lâm Túc cái kia %€*€%, bổn thiếu gia tốt ở lúc anh ta phát sốt trở về xem anh ta, thế nhưng mà anh ta lại cùng tao nói không được lãng phí lương thực, tao đúng thật là bắt chó đi cày, xen vào việc người khác, anh ta thật là chó cắn Lã Bất Vi, không biết người có lòng tốt."
Hồ cẩu bằng hữu Lạc Phi tốt bụng sửa lại cho đúng: "Là chó cắn Lữ Động Tân*......"
*[cẩu yểu Lữ Động Tân ] (gǒu yǎo lǚ dòng bīn) ý nghĩa của câu văn là vì không biết đối phương lo lắng, vì chính mình suy nghĩ mà trách lầm tâm tư của đối phương.
"Mày không cần nói chuyện!" Lâm Đường thẹn quá thành giận.
Lạc Phi: "...... Dạ."