Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 9: Trở về




Không còn cách nào khác, Cẩn đành phải sắp xếp cho nam chính và thụ chính ở cùng nhau, đã thế còn để Nhã Quỳnh ở cùng bọn họ. Còn những đứa trẻ khác cậu giao thẳng cho ẩn quân ra lệnh: “Đào tạo bọn họ trở thành những hầu cận trung thành nhất.”

Bà Hai quả là người hầu tuyệt vời, mọi lời cậu truyền đạt thông qua chữ viết bà đều thể hiện được rất rõ cảm xúc của từng câu cậu muốn nói. Như câu ra lệnh cho ẩn quân vừa rồi vô cùng sắc bén đầy khí phách.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc Cẩn trở về phòng dùng bữa tối, tâm trạng khi gặp được hai nhân vật trung tâm của truyện làm cậu bứt rứt khó yên, ngồi trước món canh cá mình thích Cẩn không thể nào nuốt trôi, trong đầu đầy ắp tình tiết tác phẩm Người yêu hoàn mỹ.

Mở đầu tác phẩm Mộng Mộng miêu tả thẳng vào vẻ đẹp của Thanh Thư khi cậu ta xuất hiện tại một bữa tiệc do Chúa đất họ Êm tổ chức, tại đây cũng là lần đầu tiên Thanh Thư gặp được công phụ thứ nhất - Êm Thượng, hắn ta là con trai đầu của Chúa Êm, là người thừa kế tương lai của phủ chúa.

Người này ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã bị Thanh Thư thu hút, lúc đó Mộng Mộng miêu tả nào là ‘ánh mắt đưa tình’ ‘gò má đỏ hây hây’ ‘nụ cười thẹn thùng’ ‘lời nói nhỏ nhẹ’ toàn là câu nói dành cho mấy kẻ vừa gặp đã yêu, có chi tiết nào trong đoạn đầu này nói về quá khứ của Thanh Thư không hả? Không hề, con mụ Mộng Mộng chết tiệt!

Cẩn chọc mạnh thìa vào bát canh làm bà Hai đứng sau giật mình, bà lo sợ cậu Cẩn sẽ lần nữa quay lại tính cách như trước kia, ưa nóng nảy thích làm mình làm mẩy và không tự tin. Bà không mong muốn như vậy, bà hy vọng cậu sẽ mãi là cậu Cẩn như bây giờ, thông minh hiểu chuyện, tự tin như một vị quý tộc thực sự, cậu trông rất đẹp, đẹp như một vị thiên sứ xuống từ bầu trời.

Bà hai âm thầm chắp tay ngước mắt lên trời khấn với Chúa mẫu, người đã sinh thành ra Phiêu Cẩn: “Chúa mẫu ngài trên trời linh thiêng xin phù hộ độ chỉ cho cậu Cẩn đi đúng chính đạo rời xa ma đạo, cầu ngài, cầu ngài, cầu ngài!”

Nỗi lòng nữ hầu kẻ làm chủ như Cẩn không thể nào nghe được, cậu còn đang ngập ngụa trong mớ hỗn độn của cảm xúc vì sự xuất hiện quá đột ngột đầy khác thường của hai nhân vật chính.

Tại sao bọn họ lại ở đây trong hình hài của những cậu trai chưa trưởng thành? Tại sao lại ở trong hoàn cảnh xót xa như vậy?

Bỏ qua bối rối khó hiểu, Cẩn vận dụng chút trí khôn của mình, dựa vào sự hiện diện của họ lúc này, thử đoán sơ bộ thân thế bọn họ.

Thụ chính chắc chắn là con rơi hoặc con bị lạc của địa chủ họ Lâm, sau này chắc chắn được tìm về, rồi mới trở thành con rối tình dục trong nhà. Nhớ lại khuôn mặt nhút nhát của thụ chính khi đứng trước mặt cậu ba ngày tiếp đó là những dòng miêu tả lẳng lơ lã lướt mà Mộng Mộng dành cho Thanh Thư, Cẩn không thể nào xếp hai người này vào một, có bắn đại bác cũng chẳng thể tới được với nhau.

Rốt cuộc trong 4 năm sau chuyện gì đã biết Thanh Thư từ một cậu bé nhút nhát là hàng xóm của công chính thành một em thụ ướt át như thế? Và lý do thật sự mà bọn họ bị tách ra là gì?



Còn nữa tình cảm hai người này rốt cuộc là sau này hay đã có từ bây giờ?

Cẩn nhớ tới cách Mộng Mộng miêu tả chuyện tình hai nhân vật.

“Hai người yêu nhau, họ hiểu nhau chỉ qua một ánh mắt nhưng cũng biết rằng tạm thời không thể đến được với nhau, bởi Cẩn không thể buông bỏ được người đang hẹn hò với mình, cậu chỉ dám nhìn An Việt từ xa dõi theo sự thành công của anh. An Việt biết có người dõi theo mình, đó là ai vì thế càng thêm hăng say làm việc.”

Cái bép!

Tình yêu của hai đứa này quá gượng gạo, hồi trước không ít bình luận hỏi về điều này, nhưng Mộng Mộng chẳng ư hử gì, bà ta trốn kín hơn con chuột.

Bây giờ được sống ở đây được nhìn thấy tuổi thơ bất hạnh của nhân vật chính, Cẩn bỗng trở thành một tác giả khi nhìn hoàn cảnh của họ và tự biên ra một tình yêu hợp lý.

Có lẽ lúc này chúng nó đã thích nhau rồi.

Cẩn vỗ trán đứng lên, làm bà Hai lo lắng, nhưng cậu chẳng để tâm vẫy tay xem như chào bà đi về phòng ngủ nằm vật ra giường.

Hiện tại nội dung trong tác phẩm cũ đã vô dụng nên giờ đây Cẩn phải tạo một diễn biến mới, cậu nên làm gì để duy trì nhiệt độ tác phẩm, đồng thời tạo thiện cảm với nam chính.

Nuôi bọn họ như con mình sao?

Nghĩ tới đây lòng Cẩn như được tiếp thêm hỏa lực, ngồi bật dậy vỗ tay thật mạnh: đúng vậy cậu có thể nhận bọn họ là học trò, em trai hoặc là con của mình, sau đó nuôi dạy thật tốt chờ tình tiết truyện ghé qua, sau đó cậu có thể ung dung ăn bỏng ngô ngắm thế giới này vận hành. Vì có mối quan hệ thân thiết đảm bảo, tương lai có chuyện gì xảy ra mình vẫn có thể sống một đời ung dung.



Một ý nghĩ quá thông minh.

Vạch được kế hoạch Cẩn yên tâm hơn, lăn đùng ra kéo chăn phủ qua đầu nhắm mắt lại, chẳng bao lâu tiếng ngáy nhỏ liền vang lên, xem ra Cẩn đã quá mệt mỏi với các sự kiện ngày hôm nay.

Cẩn lật người, một cơn gió lướt qua người cậu, rõ là phòng đã đóng cửa sổ nhưng gió vẫn thổi vào. Cẩn nhăn mặt co người lại như một con tôm luộc, hình dáng của cậu dần mờ đi, phát sáng như thể sắp tan vào hư vô.

Sau đó Cẩn biến mất khỏi căn phòng của mình, chăn trên giường nhàu nhĩ cho thấy đã từng có người ở nơi này, không gian xung quanh chìm vào tĩnh mịch, khung cảnh nội thất trong phòng cũng từ từ tan biến theo sự biến mất của cậu.

Chờ tới khi Cẩn mở mắt ra một lần nữa, cậu như thể gặp phải ác mộng, trước mắt cậu là căn phòng trọ nhỏ quen thuộc, bóng đèn ngủ màu vàng treo trên tường cũng không có gì thay đổi.

Cẩn bật dậy hoang mang nhìn quanh, chuyện quái gì đang xảy ra, rõ ràng cậu đang ở lục địa núi, ở cùng bà Hai còn gặp được nhân vật chính của bộ Người yêu hoàn mỹ, sao bây giờ lại…

Cẩn vơ nhanh lấy điện thoại, xem giờ. 11 giờ 30 phút, đúng vào mốc thời gian cậu đi ngủ trước khi xuyên không, nhìn lên ngày tháng, vẫn là ngày 10 tháng 2 năm 20xx không có gì thay đổi.

“Mình xuyên trở về rồi sao?”

Cẩn nghe thấy giọng nói của mình, khóe miệng cậu từ từ kéo lên.

“Vậy là mình về nhà rồi!”

Cậu nhảy cẫng lên, đầu đụng vào gác xép nhỏ trong phòng la lên oai oái giữa đêm. Nhờ cú đụng này Cẩn mới nhớ tới 4 chương phiên ngoại, cậu ngồi sụp xuống chộp lấy điện thoại.

Cậu muốn biết Mộng Mộng viết gì trong 4 chương quan trọng này.