Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 32: Lớp học trong bồn tắm (2)




An Việt ôm chặt đỡ lấy Cẩn vì sợ cậu đánh hắn sung quá lại ngã ra chịu đau thì tội quá. Hắn cứ mỉm cười để mặc Cẩn đánh vào ngực mình, từng cái nện của cậu sao mà đáng yêu đến thế, đáng yêu đến mức hắn muốn kéo áo cậu xuống và viết lên từng vết yêu trên cơ thể ngọc ngà này.

Cẩn đánh lắm cũng mệt, sau khi hành hắn xong cậu quay mặt đi không muốn nhìn kẻ đầu sỏ b.iến t.hái nữa.

An Việt thấy vậy liền giả giọng buồn bã, nói: “Không lẽ việc chỉ ta học cử chỉ lại khó đến vậy?”

Cẩn tức mà không thể gào lên chửi vào mặt hắn, bèn dí ngón tay vào trán hắn như quở trách, mặt hùng hổ, tay viết mạnh vào ngực hắn: “Ngươi phải yêu cầu những câu hội thoại cơ bản, phù hợp với hoàn cảnh, không thể dùng những câu bậy bạ như vậy.”

An Việt cười thầm trong bụng, giả bộ tủi thân: “Những câu ta bảo em không hợp hoàn cảnh sao, vậy phải dùng những câu như nào mới hợp. Hay là…”

Hắn dừng lửng lơ như thế, bàn tay đặt sau lưng Cẩn bắt đầu hạ xuống, viết chữ: Cởi áo em đi.

“Câu này hợp với hoàn cảnh đúng không nào, thầy thử ra cử chỉ xem nào.”

Cẩn tức đến muốn cắn hắn, cậu cũng làm thật, cúi xuống kéo áo hắn ra để lộ bên vai trần hạ miệng không hề thương tiếc, cắn thật mạnh.

Nhưng An Việt nào sợ đau, hắn ưng cậu cắn muốn chết, đặc biệt Cẩn để lại hàm răng sắc trên vai hắn càng tốt, như vậy rất giống đánh dấu chủ quyền.

Cẩn nào biết ý định của hắn, ra sức cắn mạnh dùng hàm răng của mình để trút giận. Cắn xong ngước đầu lên liền bắt gặp ngay nụ cười hàm súc của hắn, bỗng Cẩn thấy ngại, cậu vừa làm gì nhỉ?

Kéo áo hắn xuống giống hệt yêu cầu mà hắn đã nói, chỉ là đổi từ: Cởi áo em đi thành cởi áo anh đi.

Cẩn ngồi phịch xuống, động tác của cậu quá nhanh lại mạnh vô tình ngồi lên thứ cứng ngắc bên dưới.

Cẩn giật mình như đụng phải củ khoai nóng bỏng tay hơi nhổm người lên. An Việt sao chịu, vươn bàn tay to khỏe đè cậu xuống.

“Thầy Cẩn, chúng ta vẫn đang học đấy, thầy đừng làm những động tác khiêu khích em như thế.”

Cẩn bực mình cảm thấy răng mình ngứa tới mức chịu không nổi, ghé lại gần cắn lên ngực hắn. Lần này An Việt hành động kéo cậu ra vuốt lên đôi môi đỏ ửng vì va chạm nhiều. “Chỗ này chưa cởi, thầy không cắn được, cứng đôi môi em xót.”

Nói rồi hắn không ngại ngần cởi bỏ áo ném ra sàn, để lộ thân trên với các thớ cơ tuyệt mỹ, dù là nam hay nữ nhìn cũng sẽ nhỉ nước dãi thèm thuồng, đặc biệt hơn có nhìn bao nhiêu lần cũng không thể nào chán được.

Mắt Cẩn cứ dính chặt vào nơi đó, An Việt hài lòng hết sức, bàn tay bắt đầu không an phận, lần mò di chuyển ra trước, miệng không quên vai trò của mình: “Thầy này, có phải do lớp vải vóc ngăn cách cho nên thầy mới không hiểu hết được ý trong từng câu nói của em không? Nếu vậy em đề nghị thầy nên cởi bỏ lớp vải này đi, em vẽ trực tiếp lên da thầy như vậy thầy sẽ dễ hiểu và nhanh nắm bắt được ý của em hơn.”

Cẩn trừng mắt nhìn hắn, người này đang nói hưu nói vượn gì vậy? Hắn ức hiếp người khuyết tật đúng không?

Cẩn đang tính phản kháng nhưng không kịp, đôi tay to lớn nhanh như gió kéo mạnh xé lớp áo ướt đẫm rách toác, rồi cứ thế lột bỏ khỏi người cậu. Hai thân thể trần truồng đối mặt nhau.



An Việt hài lòng nhìn thấy phản ứng giận nhưng không thể làm gì được của Cẩn, ngón tay ma quỷ lần này chuyển về phía trước kéo nhẹ qua nh.ũ hoa, khi đến nơi hạt đậu đang e ấp hắn đưa ngón tay vào gảy nhẹ đào nó ra ngoài, miệng không quên miêu tả: “Thầy nhìn này, hạt đậu của thầy hình như rất hay xấu hổ, bình thường cứ thích núp vào mô ngực, chỉ có kéo mới chịu ló ra cho người khác nhìn một chút.”

Dứt lời hắn thả núm nhỏ vừa kéo ra, quả nhiên nó lại co vào, trông như một đứa nhỏ thẹn thùng.

Cẩn co người lại muốn cách xa hắn, hai tay di chuyển qua ôm lấy ngực không cho hắn làm loạn. Hành động này trong mắt An Việt trông như thể gái nhà lành đang cố bảo vệ trinh tiết, làm máu điên trong người hắn nổi lên, chỉ muốn hành hạ người ta cho vừa cái tính bi.ến th.ái của mình.

Cẩn có bảo vệ thế nào cũng không thoát, không gian này quá nhỏ, người muốn ăn cậu lại quá gian xảo, đường nào đêm nay Cẩn cũng chết.

An Việt không buồn gỡ đôi tay đang bảo vệ ngực của Cẩn ra, hai bàn tay chạm lên bụng cậu làm Cẩn lắc đầu lia lịa.

“Viết phía sau thì thầy chỉ cảm nhận được chứ sao có thể thấy, cho nên giờ em quyết định viết phía trước, thầy có thể nhìn xem sau đó làm cử chỉ cho em thấy nhé.”

Nói rồi hắn bắt đầu viết như đang mát xa bụng cậu: Bụng nhỏ muốn căng lên.

“Nào làm đi thầy, em muốn học.”

Cẩn nào có thể làm những cử chỉ như vậy, cậu lắc đầu mím chặt môi, đôi mắt đẹp nhìn An Việt đầy quật cường.

Mọi dáng vẻ của Cẩn bây giờ đều vô cùng hấp dẫn với An Việt, trò chơi này hắn không tính kết thúc sớm.

Hắn đổi giọng điệu, biến thành một cậu học trò lưu manh: “Thầy này, thầy ghét em sao, sao cứ nhìn em đề phòng như vậy, hay do em viết khó hiểu quá?”

Cẩn bĩu môi, dỗi thật, quay mặt đi để mặc hắn chơi một mình.

An Việt chẳng bao giờ để cậu bơ hắn, đặc biệt trong những lúc như thế này. An Việt bóp mạnh vào eo Cẩn làm cậu cứng người, rên lên một tiếng lần nữa để ý đến hắn.

“Thầy nếu không chịu dạy em, thì em phải dùng biện pháp mạnh.”

Dứt lời hắn bế bổng Cẩn lên hôn lên môi cậu, nụ hôn của hắn chưa bao giờ là bình thường luôn mãnh liệt khao khát thậm chí như muốn nuốt người ta vào bụng. Cẩn rất nhanh liền đầu hàng trước nụ hôn bá đạo này, hai tay ôm ngực bất giác buông ra.

Chỉ chờ có thế, hắn tóm lấy cả hai hạt đậu bắt đầu đào nó ra, bóp nắm, nặn tới mức Cẩn cong người rên rỉ. Chỉ mới bị chơi ở phần ngực nhưng cậu đã không thể nào chịu được, đứa em nhỏ không chịu thua kém bắt đầu đâm vào vải quần, muốn thoát ra ngoài, chất lỏng khó nói rỉ ra, may mà có nước hòa tan nó đi nếu không cảnh đẹp lại rơi vào mắt sói.

“Thầy nói xem nào, làm cử chỉ đi, làm theo em yêu cầu: Đậu nhỏ muốn được hút, nào nói đi!”

“Á!”

An Việt bóp không hề nương tay, nào ngờ hai hạt đậu thẹn thùng ấy khi bị ức hiếp quá lại dựng đứng lên đâm vào tay người ta.



Cẩn vừa thẹn vừa giận, nhưng sự khiêu khích đó của hắn khiến cậu không thể nào chịu được.

Cẩn ngậm chặt miệng không để âm rên rỉ nào vụt ra ngoài. Thấy cậu cứng đầu, An Việt cười gian, buông hai tay thay miệng mình vào bắt đầu li.ếm mút, hút, cắn day.

“Thầy không muốn em nắm nó vậy để em uống sữa nhé. Học lâu quá em rất đói.”

Nhìn khuôn mặt tỏ ra hiển nhiên của hắn Cẩn thẹn muốn xỉu. Cậu vỗ vào má hắn, An Việt giữ lấy tay cậu kéo xuống cậu em đang muốn xé vải mà ra của hắn.

“Thầy chẳng chịu dạy em cử chỉ, thôi thì thầy dạy em cái này đi, giúp em làm nó thoải mái được không ạ!”

Cẩn rụt tay lại, nhưng bị An Việt giữ chặt. “Ngoan ngào nếu thầy không chịu dạy nữa, em sẽ hút đậu nhỏ tới khi nó cho sữa đấy.”

Nói rồi hắn ghé sát vào hút mạnh hơn, hút tới mức Cẩn không thể nhịn được nữa bắt đầu rên rỉ.

An Việt rất biết cách để kéo Cẩn vào trò chơi tình ái của hắn, chỉ vài phút hút duyệt hắn đã bắt đầu sai khiến được cảm xúc của Cẩn.

Cậu nghe lời luồn tay vào nắm lấy cậu em to lớn của hắn bắt đầu xóc theo hướng dẫn của tay hắn.

An Việt cũng chẳng chịu yên, miệng bận hầu hạ bên trên, một bàn tay hướng dẫn Cẩn, một tay khác thì đào cậu em nhỏ của Cẩn ra chơi đùa.

Trên dưới đều bị kích thích khiến Cẩn mất dần ý thức, cậu ưỡn người cố gắng nhét cặp đào bồng nhỏ bé của mình vào miệng An Việt, cậu em bên dưới thì sưng to trong tay người ta.

Chẳng mấy chốc Cẩn phóng thích, trong khi An Việt vẫn cứng còng hiên ngang, khiến cậu mài đến rát tay mà vẫn trơ ra như đá nóng vừa cứng vừa to.

Cẩn thút thít, tay cậu đau quá, đã thế ngực cũng đau nữa. Tay Cẩn run rẩy vươn lên viết lên lưng An Việt: “Không được nữa, mỏi tay quá, đau ngực nữa.”

An Việt hiểu, nhả nơi đáng thương kia ra, lần này thì hai hạt đậu không còn chạy trốn nữa, căng cứng phơi ra cho người ta muốn ngắt muốn nhắm gì thì tùy.

An Việt hài lòng hôn lên má Cẩn: “Có ai như thầy không, dạy không được học trò còn để nó dạy lại. Xem ra thầy phải được học bổ túc thêm rồi, hôm nay để em mang thầy đi gặp người tài giỏi hơn để người đó dạy thầy những bài học có giá trị hơn nhé.”

Dứt lời hắn bế bổng cậu lên, nhanh tay kéo phăng quần cả hai ném lại nhà tắm, ôm người ra ngoài vứt lên lên giường.

Hắn trần truồn đứng bên mém giường nhìn người con trai đẹp tựa nàng tiên cá vừa với dưới nước lên.

“Thầy Cẩn ta nghe nói thầy vẫn đang còn yếu một số môn, hôm nay ta sẽ đại diện dạy bổ túc cho thầy.”

An Việt đã đổi vai, Cẩn bây giờ không biết phải phối hợp với hắn thế nào, trong đầu cậu tự hỏi: Sao nhân vật chính lại có thể nghĩ ra lắm trò như vậy chứ?