Hoàng Kỳ thừa nhận Bảo Tích nói có một phần là đúng. Từ sau khi anh trưởng thành, trước khi làm gì anh thường suy nghĩ trước sau, không để cho bản thân mắc sai lầm. Thân phận địa vị của anh không cho phép, xin lỗi lại càng là chuyện ít khi xảy ra.
Mà sau mấy tháng làm việc với Bảo Tích, lại cho Kỳ Dương điều tra qua một chút về cô, anh đã nhớ ra một số chuyện. Anh cũng biết những khúc mắc giữa cô và anh là gì. Mấy lần anh nghĩ tới sẽ xin lỗi, nhưng mà mỗi lần gặp nhau chỉ cần một vài phút, Bảo Tích nếu không lạnh lùng với anh thì cũng là kiếm chuyện gây sự với anh, anh lại rất khó mở miệng.
Cho tới bây giờ, Hoàng Kỳ mới biết được, hóa ra chuyện kia vẫn là một cái gai trong lòng cô.
-Bây giờ tôi... xin lỗi em.
Anh đột nhiên mở miệng nói, làm cho Bảo Tích trong chốc lát không kịp phản ứng, chỉ thấy anh cúi đầu, ánh mắt nhìn cô, giống như có một chút áy náy:
-Chuyện trước đây chỉ là sự hiểu lầm, là tôi có lỗi với em. Xin lỗi.
-Anh…
Bảo Tích có chút không thể tin. Không phải nói không có xin lỗi ai sao? Tự nhiên sao lại xin lỗi cô.
-Anh là có ý gì?
-Tôi trước đó đã thất lễ với em ở Hoàng Anh. Tại Luân Đôn cũng từng hiểu lầm em.
-Anh... đã nhớ ra tôi là ai?
-Ừm. Có thể tha thứ cho tôi không?
Bảo Tích sững sờ đứng nguyên tại chỗ, có chút không biết làm sao. Cô đã từng tưởng tượng vô số lần tên đàn ông chó này đứng trước mặt cô nói lời xin lỗi. Thế nhưng khi thật sự nghe tư miệng anh, tâm tình của cô không giống trong tưởng tượng.
-Em đừng lặng yên như thế.
Âm thanh Hoàng Kỳ vang lên bên tai cô:
-Em muốn tôi làm thế nào mới có thể hết giận?
Anh vừa nói, trong lòng Bảo Tích càng loạn hơn. Bởi vì cô cảm thấy mình con mẹ nó đã sớm không còn tức giận, chuyện này nói ra thật mất mặt!
Vừa vặn lúc này, Bích Lư thất thểu đi ra. Bảo Tích nhìn cô ta thở dài một hơi:
-Anh đưa Bích Lư về trước đi, cô ấy uống nhiều quá. Tôi còn có việc, không tiễn.
Cô nói xong quay lưng bỏ đi đến quầy pha chế. Hoàng Kỳ trong lòng hơi rối loạn. Anh thở dài nhìn theo bóng lưng cô, quay người đi về phía Bích Lư.
Lúc anh vừa chạm tay tới, cô ta còn dùng lực giãy dụa.
-Kẻ chết tiệt này. Anh đừng chạm vào tôi! Tôi có thể tự mình trở về.
Cô ta gây loạn, Hoàng Kỳ cũng không cách nào động vào cô ta, chỉ có thể trầm giọng nói:
-Cô an phận chút đii, đừng gây thêm chuyện cho tôi.
-Anh nói ai gây chuyện? Hoàng Kỳ, tôi cho anh biết, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bị uất ức như vậy!
Cánh tay cô nàng nâng lên dùng một ngón tay chỉ mặt Hoàng Kỳ:
-Tôi từ đây cùng anh ân đoạn nghĩa tuyệt. Chúng ta về sau coi như không quen biết với nhau!
Hoàng Kỳ rất bực bội, không muốn nhiều lời với con ma men, gọi điệện cho tài xế đi vào đưa cô ta ra xe.
-Đưa cô ta về nhà an toàn, trên đường đừng cho cô ta xuống. Cẩn thận đừng để cô ta gây thêm chuyện.
Bích Lư bị người của anh ghìm chặt lôi ra xe thì không cam lòng hét lên:
-Anh không cần giả vờ ra vẻ quan tâm tôi! Tôi nói cho anh biết, anh cho rằng anh là ai? Anh tưởng tôi thích anh lắm chắc? Anh ừng có mơ! Ngay cả cô nhân viên kia của anh mà còn ghét anh nữa là tôi...
Câu kia của Bích Lư như mũi kim đâm một cái vào trái tim Hoàng Kỳ. Nhân vien của anh mà cô ta nói không phải là Bảo Tích vừa chén chú chén anh với cô ta sao. Hoàng Kỳ không quan tâm cô ta, trực tiếp xoay người đi vào bên trong.
Ngay tại lúc đó, Bảo Tích ngồi bên quầy bar cũng đang gặp một chút rắc rối.
Tên đàn ông vừa nãy không biết đã kiếm được quần áo từ chỗ nào, đã thay một cái quần bò và một cái áo hoa hòe không chịu nổi. Hắn vô tư xấn tới chỗ của cô:
- Em gái xinh đẹp, cô bạn kia của em đi rồi?
Bảo Tích lạnh lùng nói:
-Đi ra chỗ khác đi, đừng làm phiền tôi.
Nói xong, cô bưng lên ly nước chanh trước mặt lên uống một ngụm. hắn mặc nhiên giật ly của cô, cười toe toét :
-Bạn em làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người tôi còn chưa tính. Không phải em nên chuộc lỗi cho bạn em mà mời tôi một ly rượu sao?
Bảo Tích hít sâu một hơi, quay đầu nhìn gã ta:
-Đó là do anh tự làm tự chịu. Cô ấy say, ai mượn anh động tay động chân. Tôi cảnh cáo anh lần cuối, tôi không muốn gây chuyện trong quán của bạn tôi, nhưng nếu anh tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ không khách khí.
Cô nhìn chằm chằm cái dáng vẻ phì nộn của gã, cười khẩy:
-Nếu thật sự động thủ, anh tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi, anh tin hay không?
Hắn vẫn chẳng có chút nào sợ sệt cười hì hì nghiêng người ôm bờ vai của cô:
-Ồ. Thật muốn động thủ sao? Động vào chỗ nào vậy?
Vừa lúc Hoài An dọn xong bàn đi tới, nhìn thấy cảnh này, lập tức mặt lạnh nói:
-Anh Khôi. Hôm trước là tôi nể mặt anh Hào mà không tính chuyện với anh. Giờ anh còn muốn quấy rối bạn tôi nữa sao?
Tên Khôi nhìn thấy Hoài An nổi giận thì vội vàng rụt tay lại:
-À, không. Chỉ là thấy cô ấy ngồi một mình nên tôi muốn hỏi han một chút. Thì ra là bạn của em sao?
-Vậy nên giờ anh muốn sao?
Gã giơ hai tay lên:
-Không không, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa. Tôi đi. Tôi đi.
Cuối cùng gã đen mặt bỏ đi. Hoài An nhìn Bảo Tích đang xoay xoay ly rượu ngẩn người.
-Sao vậy? Bích Lư đã về rồi sao?
-Ừm, Tớ gọi Hoàng Kỳ tới là để đưa cô ta về nhà.
-Vậy thì cậu buồn bã chuyện gì? Buồn vì đã để anh ta đưa gái về nhà ư?
Bảo Tích ngồi thẳng người dậy đang muốn phản bác Hoài An, đột nhiên một cái tay lại vỗ vỗ bờ vai của cô.
Cô hoàn toàn nhịn không được, cố hết sức quay người vung tay lên:
-Anh không hiểu tiếng người sao hả?
“Chát” một tiếng, vang vọng toàn bộ quán bar. Chắc cũng có hơn mấy chục cặp mắt nhìn về phía này. Hoài An thì trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt.