Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 8: CHO CÔ MỘT CƠ HỘI




Gần tối, Hoài An lại đưa Bảo Tích đi Spa làm đẹp, trang điểm một chút chuẩn bị cho cuộc họp mặt buổi tối. Bảo Tích không tình nguyện lắm. Cô không thường trang điểm cầu kỳ. Lúc đi làm cũng chỉ dùng một chút son môi. Nhưng Hoài An bắt cô phải trang điểm cho thật lộng lẫy:

-Cậu nghe lời tớ đi. Cuộc gặp mặt hôm nay toàn những nhà quý tộc Luân Đôn. Nếu cậu quá xuề xòa ngược lại sẽ làm mình trở thành trung tâm chú ý của mọi người mất.

Sau khi làm đẹp xong, Bảo Tích cứ thấy mình giống như một con búp bê di động. Cả khuôn mặt cứng ngắt, nặng như đeo chì.

Cô mặc một bộ đầm màu xanh dương, mái tóc xoăn dài xõa ngang vai. Hoài An bên cạnh với một chiếc đầm màu hồng phấn. Hai người như hai cô công chúa bước ra khỏi Spa, đón xe đến bờ sông Thames. Mặt nước sông yên ả, gợn óng nhẹ, tạo cho con người ta một cảm giác yên bình. Dưới ánh sáng màu vàng kim, chiếc du thuyền nhàn nhã giống như một con thiên nga nhẹ nhàng lắc lư theo sóng nước. chỉ có những người ở trên thuyền mới cảm nhận được sự phù hoa xa xỉ bên trong nó.

Hoài An cầm lấy ly rượu trên khay của người bồi bàn, kéo Bảo Tích, dựa vào lan can bên mạn thuyền nhàn nhã ngắm nhìn mọi người. Một lúc sau, Hoài An đập đập vào tay cô chỉ vào một người đàn ông có mái tóc bạch kim:

-Truyện cổ Tích, cậu nhìn đằng kia kìa. Đó chính là ông chủ của tớ Kelvin. Anh ấy bảo hôm nay để chào đón một người khách quan trọng, nên mới cố ý cử hành buổi tiệc này. Cậu nhìn thử một cái, thật là đẹp trai có phải hay không?

Bảo Tích quay đầu nhìn theo hướng Hoài An chỉ, thấp giọng nói:

-Đẹp trai đi nữa thì có lợi gì? Nơi này là Anh quốc, người ở đây phần lớn đều không thích phụ nữ Đông phương chúng ta. Còn chê bai chúng ta nhỏ con yếu đuối.

Hoài An che miệng cười:

-Đó là những người khác, ông chủ tớ sẽ không như thế. Cậu nhìn thấy đãi ngộ của mình là biết mà. Ở Việt Nam không thể có được đâu. Nhưng nguyện vọng của tớ vẫn là kiếm đủ tiền sẽ về lại Việt Nam.

Bảo Tích không tranh cãi với bạn, nhếch miệng cười vừa quan sát vị chủ nhân chiếc du thuyền. Kelvin là người bản xứ, vẫn còn rất trẻ, ăn mặt lịch sự, với chiếc áo đuôi tôm và giày da bóng loáng. Trang trí trên thuyền trông rất hào nhoáng và trang nhã. Có cả một giàn hợp xướng đang đàn một bản nhạc giao hưởng. Hễ đặt chân đến chỗ nào đều có rượu vang, món ngon, người phục vụ đi lại xung quanh. Nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy mức độ xa xỉ và xem trọng với những vị khách mời.

Bảo Tích tựa vào lan can ngửa đầu hứng gió thổi:

-Vị khách nào lại được ông chủ cậu coi trọng như vậy?

-Thật ra là anh ấy thích náo nhiệt. Đương nhiên vị khách này cũng rất quan trọng.



Ánh mắt của Hoài An xuyên qua đám người, tìm vị khách kia, nhưng không tìm thấy.

-Tớ đã từng nói với cậu anh ấy muốn vươn tay sang Việt Nam với chuyên ngành thời trang mà. Vị khách kia là con trai của ông chủ tập đoàn Hoàng Anh đến đây khảo sát để ký hợp đồng…

Bảo Tích vừa nhấp một ngụm rượu thì bị sặc, ho sặc sụa.

-Cậu sao thế?

Hoài An vẫy tay gọi phục vụ, lấy một ít khăn giấy cho cô.

-Cậu nói… Khách quan trọng ... khụ... khụ... chính là con trai của ông chủ tập đoàn Hoàng Anh?

Hoài An gật đầu một cái:

-Đúng vậy!

Thảo nào, hôm nay anh ta lại xuất hiện ở WT. Tâm trạng bây giờ của Bảo Tích khó mà miêu tả, thậm chí cô muốn rời khỏi chiếc du thuyền này ngay lập tức. Du thuyền cho dù không ở bờ mà đang đi đến giữa sông thì cô nhảy sông bơi về cũng được.

Đang lúc tâm trạng cô không tốt, lại có người gọi tên Hoài An. Cô ấy vẫy tay về phía người kia một cái:

-Cậu sẽ không sao chứ? Bên kia ông chủ tớ gọi qua! Chắc là giới thiệu gì đó với vị khách mời. Cậu ở một mình một lát có ổn không?

-Không sao. Uống một chút nước sẽ ổn. Cậu cứ đi đi. Công việc quan trọng.

Hoài An nói vài câu với người phục vụ, nhờ lấy cho Bảo Tích một ít nước lọc rồi mới đi vào trong. Cũng may chỗ này cách xa đại sảnh bên trong. Nếu không Bảo Tích xấu hổ chết mất.

Vừa kịp định thần thì bên trong sảnh chính có tiếng vỗ tay vang dội. Bảo Tích lập tức quay lại. Dưới ánh đèn rực rỡ, người đàn ông bên cạnh Kelvin tay cầm ly rượu đưa quanh kính mọi người, còn mỉm cười chào hỏi. Cái kẻ xa xa đứng ở nơi đó, trên người là bộ âu phục vừa vặn, tôn lên dáng người cao ngất và đôi chân thon dài của anh ta, khí chất so với mỗi vị khác ở đây đều cao hơn một bậc. Đây không phải là tổng giám đốc Hoàng Kỳ của cô thì còn ai vào đây nữa.



Bảo Tích trợn tròn mắt. Giống như là cảm nhận được cái nhìn của cô, Hoàng Kỳ cũng nhìn lại. Khoảnh khắc hai ánh mắt nhìn nhau, Bảo Tích dường như theo bản năng muốn xoay người trốn tránh, nhưng hai chân lại không động được. Hoàng Kỳ nghiêng đầu một cái, nói nhỏ với người thư kí ở bên cạnh, sau đó xin lỗi mọi người rồi đi tới chỗ lan can.

Bảo Tích niệm chú mấy lần câu “Đừng qua đây, đừng qua đây”. Nhưng không. Anh ta tới, anh ta vậy mà lại tự tin đi tới chỗ cô cơ đấy. Sao lại có thể như vậy được. Bảo Tích nắm chặt cán ly, một tay nắm chặt dây đeo vai của chiếc túi trên người, cũng không biết đối mặt với anh ta như thế nào đây. Nhưng thân là nhân viên, cô không thể tùy tiện lơ đẹp sếp tổng nhà mình được.

- Tổng giám đốc. Xin chào.

Hoàng Kỳ dừng lại ở trước mặt Bảo Tích, vẻ mặt lạnh lùng giống như trước, có lẽ do đã uống chút rượu, nhìn mặt anh có chút tái đi. Anh ta cúi thấp đầu, ánh mắt cong lên:

-Thật đúng là… Trùng hợp nhỉ.

Bảo Tích không nói nên lời. Anh nói trùng hợp thì là trùng hợp đi. Quả thật là trùng hợp mà. Nhưng nhìn cái bộ dạng khinh thường của anh, cô biết ý anh không giống như lời nói.

Bảo Tích mím môi:

-Sếp, anh nghĩ nhiều rồi. Chuyện hôm trước trên máy bay chỉ là một sự hiểu nhầm. Tôi cũng không muốn chứng minh điều gì. Từ từ anh sẽ hiểu. Còn hôm nay, tôi là bị bạn mời đến đây.

Hoàng Kỳ nhếch mép cười, rõ ràng là không tin. Một Kelvin không phải ai cũng có thể tiếp cận, một du thuyền xa hoa như vậy, không thể nào mời Bảo Tích. Trừ phi cô là con gái của một nhà giàu ẩn danh. Nhưng cô chỉ là nhân viên bình thường của Hoàng Anh thì chắc chắn không có vị thế gì ở Luân Đôn này. Còn dám đánh chủ ý lên người anh trên máy bay. Nếu anh không nghe được cuộc nói chuyện ở trong phòng họp, có lẽ cũng nghĩ là sự việc vô tình. Chỉ là Hoàng Kỳ không nói gì, đơn giản là đứng nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Rõ ràng đang cười, trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Lúc này tiếng nhạc quanh quẩn bên trong hơi ngừng lại, bên tai chỉ có tiếng gió thổi, làm tăng thêm sự ngưng đọng của bầu không khí lúng túng. Hoàng Kỳ đột nhiên ép tới gần một bước. Bảo Tích theo bản năng muốn lui về phía sau. Nhưng sau lưng là lan can, đang chống đỡ eo cô, không có chỗ lùi lại.

Từng cơn gió sông thổi qua vẩy lên mặt nước lả tả bập bềnh, vài sợi tóc của Bảo Tích bị thổi lên, liên tục phe phẩy ở trước mắt.

-Được thôi. Cứ cho là tôi nghĩ nhiều đi.

Hoàng Kỳ mở miệng nói một câu như thế. Nghe anh nói cậu này, Bảo Tích lại cảm giác anh ta không tin lời cô. Một giây kế tiếp, Hoàng Kỳ đặt vào trong tay cô một tấm thẻ. Bảo Tích cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay. Một tấm thẻ phòng. Cô nhíu mày. Trong lúc đang suy nghĩ anh có ý gì, lại nghe thấy anh nói:

- Cho cô một cơ hội.