Bảo Tích cũng không muốn ở lại thêm, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cầm túi xách của mình đứng lên. Tiểu My ra trước lấy xe.
Khi đến trước chung cư, cô ấy vộội ra mở cửa xe cho cô. Tiểu My đưa tay muốn dìu cô, cô khoát tay một cái. Cô còn không đến mức uống một hai ly rượu đã không đi được.
Nhưng Tiểu My vẫn không quá yên tâm:
-Cậu đi chậm một chút.
Bảo Tích khoát khoát tay:
-Ừm, tớ không sao. Cậu về sớm một chút, đến nơi thì gọi điẹn cho tớ.
-Nhưng cậu tự lên nhà có được không?
-Được mà. Đều đã đến cửa, không lẽ tớ còn có thể đi lạc nữa sao? Yên tâm đi.
-Vậy được. Tớ về đây.
Tiểu My cũng đã gặp qua dáng vẻ uống rượu của Bảo Tích, biết cô mặc dù tửu lượng không tốt, nhưng là hành động và suy nghĩ sẽ không đến nỗi nào.
Đưa mắt nhìn xe Tiểu My lái đi ra khỏi tầm mắt, Bảo Tích mới quay người đi vào chung cư. Khuya rồi nên bác bảo vệ cũng chỉ nhổm dậy xem cô là ai rồi không để ý đến nữa.
Một mình cô đi thang máy lên tầng rồi một mình bước dọc hành lang về phòng. Sự yên ắng làm cho tiếng bước chân cô vang vọng rõ mồn một.
Khi còn bé đi đường nghe tiếng bước chân vọng lại cứ tưởng tượng có ai đó chạy theo đằng sau lưng, tự hù dọa mình sợ chết khiếp. Những lúc như vậy Bích Nhàn kiểu gì cũng sẽ ôm lấy cô vỗ về một chút. Nhưng điều đó bây giờ chỉ còn lại trong ký ức rất xa.
Thời gian sau này, ba không có thờời gian ưưa đón cô đi học nên chỉ có thể một mình đi, một mình về. Cô không muốn ba phiền muộộn thêm vì lo cho mình nên có sợ cũng không dám kể.
Cho nên thật ra Bảo Tích cũng rất hâm mộ Bích Lư. Đến bây giờ cô ấy vẫn được ôm ấp vỗ về. Vẫn luôn rất hâm mộ cùng ghen tỵ.
Bảo Tích đứng trước cửa nhà vịn tường đứng một lát. Cô rất ít khi uống rượu, cũng chưa biết cảm giác say là như thế nào.
Đặc biệt là như ngày hôm nay. lại cứ muốn say đến quên trời quên đất
Cô cúi đầu chậm rãi đi đến cửa nhà, lần tìm chìa khóa trong túi xách. Cũng quên luôn mã khóa điện tử của nhà mình. Lúc tra chìa khóa vào ổ thì lại làm rơi đi mất.
Chép miệng một cái, cô cúi xuống nhặt lên thì chìa khóa đã bị một người khác nhặt lấy trước.
Bảo Tích nhìn chăm chú một chút.
Hoàng Kỳ? Sao anh ta lại ở chỗ này?
Trong lúc Bảo Tích ngây người một lát, Hoàng Kỳ đứng trước mặt cách cô một bước đã tra chìa khóa vào ổ mở cửa nhà cho cô.
Bảo Tích đang muốn mở miệng hỏi, anh lại đột nhiên cúi người xích lại gần cô, gần đến mức cô có thể cảm giác được hơi thở của anh.
-Cô uống rượu?
Hoàng Kỳ chậm rãi đứng thẳng, nhìn cô hỏi.
-Ừm. Có một chút.
-Tại sao lại uống rượu?
Bảo Tích cúi thấp đầu không nói chuyện. Hoàng Kỳ cũng kiên nhẫn đứng chờ.
Bảo Tích cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, bèn thấp giọng nói:
-Thì do tâm trạng không tốt.
Từ góc độ của Hoàng Kỳ chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt cô lờ đờ, người dựa hẳn vào tường. Anh nhẹ giọng hỏi:
-Sao vậy?
-Chính là tâm trạng không tốt. Anh quản nhiều như vậậy làm gì? Không thấy mệt sao?
-Vẫn còn giận sao?
Bảo Tích ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi mông lung, hai gò má ửng hồng, không còn cái khí thế như hổ báo đêm qua nữa. Cô không trả lời anh mà hỏi sang câu khác:
-Sao anh lại ở đây? Đứng trước cửa nhà tôi làm gì?
-Tôi gọi cho cô, nhưng cô không bắt máy
-À, tôi không xem điện thoại, anh tìm tôi có việc sao?
Ánh mắt Hoàng Kỳ rơi vào trên mặt Bảo Tích, dò xét một chút, lặp lại câu hỏi lúc nãy.
-Có phải cô vẫn còn giận không?
Cô sửng sốt một chút:
-Hửm? Tôi giận cái gì?
Hoàng Kỳ nhìn cô, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
-Vậy mấy ngày nay sao cô lại nóng tính thế?
Gây chuyện, tính khí nóng nảy?
-Ha ha ha.., Tôi có nóng tính thì liên quan thế quái gì đến anh? Anh cút đi.
Cô không thèm nhìn sắc mặt của anh, trực tiếp lướt qua anh, vịn tường đi vào nhà.
Cô bực bội dùng chân đá bay hai chiếc dép, trong miệng còn lẩm bẩm mắng chửi Hoàng Kỳ, nhưng anh không nghe rõ cô đang nói gì.
Mà cô tựa hồ hoàn toàn không có ý thức được là mình còn không đóng cửa nữa.
Nhìn dáng vẻ say rượu của cô, Hoàng Kỳ hít sâu một hơi, đi theo cô vào nhà.
Hoàng Kỳ không nói chuyện, chỉ nhìn Bảo Tích đá hai chiếc giày bay tứ tung, ném cả túi xách xuống đất rồi thả người xuống sofa.
-Sớm muộn gì tôi cũng sẽ bổ đầu anh ra, xem bên trong chứa cái gì! Anh là thứ gì mà quản tôi chứ?
Hoàng Kỳ đứng sau lưng cô.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Bảo Tích lẩm bẩm mắng anh.
Trông thấy gò má ửng đỏ của cô,trong lòng lại có nhiều bất đắc dĩ cũng chỉ có thể mặc cho nó nhảy lên nhảy xuống, không nói ra miệng.
Bảo Tích ôm một cái gối, cuộn hai chân, đầu méo mó dựa vào ghế. Men say đã ngấấm vào ngời đến không còn tỉnh táo:
-Anh là gì của tôi? Là bạn trai hay là chồng tôi? Làm cái gì muốn quản tôi?
Chân mày Hoàng Kỳ dần nhíu lại. Anh quay đầu ra một bên, đưa tay kéo lỏng cà vạt.
Bảo Tích ôm gối ôm trở mình, mặt hướng về một góc trên ghế sofa, vùi đầu vào trong gối:
-Tôi chính là thật hâm mộ cô đấy. Tôi thật sự rất hâm mộ cô. Bích Lư, cô làm sao mà làm được như vậy? Cô làm sao mà giữ chân được bà ấy vậy chứ.
Giọng cô trầm thấp như đứa trẻ, cùng với mấy phần men say, chưa bao giờ thấy cô yếu ớt như vậy, giọng nói thật chua xót.
Trong lòng Hoàng Kỳ đột nhiên mềm nhũn.
Anh đi đến ngồi lên ghế sofa bên cạnh cô, cúi người, thân ảnh bao phủ lên người cô.
-Hâm mộ cái gì?
Bảo Tích hình như đang khóc, một hồi lâu mới có âm thanh buồn buồn truyền tới:
-Hai người họ rõ ràng không có quan hệ máu mủ, lại có thể ở chung với nhau mỗi ngày. Còn con ruột như tôi, sao lại không cần chứ? tại sao chứ?
-Cô đang nói gì vậy?
-Tại sao không cần tôi? tại sao bỏ rơi tôi?
Hoàng Kỳ nghe không hiểu, đưa tay vén tóc trên mặt Bảo Tích, dịu dàng hỏi:
-Ai không cần em? Ai bỏ rơi em?