Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 40: TIN ĐỒN ĐÓ ... LÀ DO CHỊ




Vừa về đến bàn ăn, Hoài An đã híp mắt nhìn cô:

-Cậu cái người phụ nữ này, cậu có vấn đề về thận sao?Đi vệ sinh thôi mà cũng lâu như vậy?

Bảo Tích chột dạ. Cô là mới rủa cái thận của tên kia đấy. Nén cười cô ngồi xuống ghế của mình:

-Đừng có nói nhảm. Muốn ăn gì nữa thì gọi, không thì tớ thanh toán rồi về.

Tiểu My chông đũa nhìn cô đầy cảm kích:

- Hì hì, Bảo Tích của chúng ta đúng là tiền nhiều như nước. Tớ còn muốn ăn cá tầm nướng muói ớt.

Bảo Tích xùy một tiếng:

-Biết ngay mà. Đừng nói tớ không nhắc trước. Ăn quá no cũng rất hại cho dạ dày. Muốn ăn tự mình gọi đi.

Nói xong, cô muốn gắp cái gì đó bỏ miệng nhưng trên bàn đã hết nhẵn đồ ăn. Lần này Hoài An cướp lấy menu trên tay Tiểu My gọi thêm hai món khác.

- Cảm ơn nhà thiết kế đại tài Truyện cổ tích của chúng ta. Chúc ngài sau này luôn thăng quan tiến chức. Hàng tuần dẫn tiểu nô đi ăn ngon, tiểu nô chân thành cảm ơn ngài. Haha

Tiểu My gật gù bồi thêm:

-Đồng thời cũng cảm ơn Phó chủ tịch Hoàng Kỳ...

Bảo Tích chặn ngang:

-Này này, Liên quan gì đến anh ta?

- Không phải một nửa lương một năm của cậu là từ tiền cá nhân trong túi của anh ta đi ra sao?

-Vào túi tớ, chính là tiền của tớ, không liên quan đến anh ta.

-Được! Được! Được. Hôm nay cậu là nhất, cậu nói gì cũng đúng.

Một giờ sau, Bảo Tích trở về tổng bộ Hoàng Anh một cách suôn sẻ.

Sau thời gian chăm chú làm việc và trả lời hết các tin nhắn đặt lịch hẹn, cô thờ phào ngã người ra sau ghế, mở điện thoại lướt coi màn hình, thấy Thạch Quân cũng gửi tin nhắn zalo đến.

“Sao, công việc hôm nay suôn sẻ cả chứ? Hoàng Kỳ không làm khó cô chứ?

“Anh ta dám.”



“Vậy là tốt rồi! Mấy giờ cô tan làm?

Lại cái kiểu hỏi dò quen thuộc. Bảo Tích đại khái đoán được kế tiếp Thạch Quân sẽ nói gì.

Cô suy nghĩ một chút, nếu thật sự Thạch Quânmời cô đi dùng cơm tối hay gì đó cũng không có gì là không được. Chỉ là cô trưa nay không được ngủ trưa, cả ngày trời cắm mắt vào máy tính, giờ này cảm thấy có chút mệt. Nếu gắng gượng đi gặp Thạch Quân cũng không vui vẻ gì. Thở dài một hơi nhắn lại cho anh ta:

“Có lẽ khoảng tầm nửa tiếng nữa.”

Quả nhiên, giây tiếp theo, Thạch Quân gửi lời mời đến.

“Vậy tối cùng nhau đi ăn đi. Lần này là tôi trả tiền mới được đấy”

“Hay là để lần sau đi! Hôm nay tôi thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.”

“Vậy sao? Hay là bị cảm rồi? Tôi chở cô đi khám nhé?”

“Cảm ơn anh. Chỉ là chưa quen với việc dùng máy tính cường độ cao, mỏi mắt chút thôi. Không sao đâu, không cần lo lắng”

“Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt nhé, chú ý giữ gìn sức khỏe”

Vừa rời khỏi giao diện chat với Thạch Quân, một tin nhắn mensenger lại xuất hiện. Là Hoàng Kỳ gửi, hỏi cô đang ở đâu. Cô thật hối hận vì kết bạn facebook với anh ta. Bởi cái mặt anh ta chần ngần trên ảnh đại diện gửi lời kết bạn. Nếu không chấp nhận sợ bị nói kiêu căng các kiểu.

Cô xem xong không thèm trả lời, trực tiếp cất di động. Lại quay lại màn hình máy tính chỉnh sửa vài mẫu thiết kế trước khi ra về.

Vừa ra khỏi thang máy ở tầng trệt đã có người gọi cô:

-Chị Bảo Tích, chị Bảo Tích.

Bảo Tích dừng bước, quay đầu lại nhìn. Bảo Nghi bước nhỏ bước lớn chạy đến.

-Chiều mai chị có thời gian rảnh không?

Bảo Tích nghĩ một chút ròi lắc đầu:

-Chắc là không. Mai chị hẹn gặp khách hàng kín lịch luôn. Sao Thế

-Vậy mà còn nghĩ là chị rảnh, muốn hẹn chị buổi chiều đi chơi, đi dạo phố gì đó.

-Vậy đợi lúc chị rảnh nha. Chị sẽ chủ động hẹn em.



-Vậy thì hay quá.

Đúng lúc này Giang Duyên đi lướt qua hai người. Cô đành tạm biệt Bảo Nghi rồi gọi với theo:

-Chị Giang Duyên.

Cô bước nhanh tiến lên trước, đi đến gần Giang Duyên. Giang Duyên không thể không đi chậm lại, sóng vai cùng cô.

-Dạo này chị vẫn luôn tránh mặt em. Là có chuyện gì sao?

Có lẽ phái nữ có nhiều sự nhạy cảm hoặc có lẽ trong lòng Giang Duyên vẫn đang chột dạ. Chị ta luôn cảm thấy có ẩn ý gì đó trong lời nói của Bảo Tích.

Giang Duyên dứt khoát dừng lại, nhìn Bảo Tích.

-Bảo Tích.

Bảo Tích không tiếp tục đi về phía trước, đứng lại đối diện với Giang Duyên. Cô muốn làm rõ khúc mắc giữa hai người. dù sao cũng ngày ngày gặp mặt, không thể trốn tránh mãi được.

-Sao vậy?

Giang Duyên hơi luống cuống, hai tay xoắn chặt vào nhau, cố lấy dũng khí, nói:

-Lúc trước sau khi em từ chức, không ít người lan truyền lời đồn về em và Phó chủ tịch Hoàng Kỳ, em biết không?

Đã đến rồi. Bảo Tích gật gật đầu:

-Có nghe thoáng qua.Nhưng có chuyện gì sao?

Đây cũng là câu trả lời trong dự liệu của Giang Duyên. Chuyện ầm ĩ một thời gian dài, cô ta không nghĩ là cô sẽ không biết gì, chỉ là không ngờ cô còn quay lại Hoàng Anh làm việc sau sự kiện đó mà thôi.

Hơn nữa lúc đó…… Thật sự cô ta không nghĩ tới hậu quả, cũng không ngờ tốc độc lan truyền lại nhanh đến thế, sức ảnh hưởng cũng không thể tưởng tượng.

Lý do là gì? Một ngày sau khi từ Luân Đôn trở về, cô ta hẹn Vĩnh Khang đi ăn cơm nhưng không được anh ta đồng ý, nói là đã có hẹn.

Chiều tối hôm đó lại thấy Vĩnh Khang và Bảo Tích cùng nhau rời khỏi công ty vui vẻ đi ăn với nhau.

Thời điểm đó cô ta chưa quen với người chồng hiẹn tại, lại có ý với Vĩnh Khang.

Chỉ vì ghen ghét cho nên mang theo một chút ý xấu nói chuyện đó với đồng nghiệp. Không ngờ một truyền mười, mười truyền trăm, cứ như thế mà không có cách nào ngăn cản tin đồn lan truyền đi, còn được thêm mắm dặm muối vào nữa.

-Cái tin đồn đó.... là do chị.