Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 205: ANH RẤT THÍCH QUÁ TRÌNH TẠO NGƯỜI.




Bảo Tích nằm trên người Hoàng Kỳ, nghỉ ngơi nửa ngày, mới buồn buồn mở miệng:

-Mấy giờ rồi?

-Hai giờ.

-Hả? sắp sáng rồi sao? Em còn phải tắm rửa lại lần nữa. Tại anh cả đấy.

-Ừm.

Hoàng Kỳ nghe vậy, liền ngồi dậy muốn bế cô lên. Nhưng Bảo Tích tránh thoát khỏi tay anh:

-Em tự đi. Anh đi tắm ở phòng khác đi.

Dựa vào kinh nghiệm xương máu của cô, loại thời điểm này tuyệt đối không thể tắm cùng một cái phòng tắm, bằng không thì ngày mai cô coi như bị phế đi.

Thế là không đợi Hoàng Kỳ nói cái gì, Bảo Tích đã phủ thêm áo ngủ nhảy xuống giường. Hoàng Kỳ ngồi dậy, đưa tay bật đèn.

Lần này cô có kinh nghiệm, nhanh tay hơn lần trước nhiều, đóng cửa phòng tắm đàng hoàng trước khi anh có thể chui vào. Lúc trở ra, đã có một tô cháo nghi ngút khói trên bàn. Hoàng Kỳ vẫy tay gọi cô:

-Em lại đây, ăn một chút rồi ngủ.

-Em buồn ngủ lắm. Không ăn đâu.

-không được. Phải ăn một chút. Lúc tối em ăn ít quá.

-Nhưng em buồn ngủ. Không muốn ăn. Anh tự ăn đi.

Hoàng Kỳ không đáp, bước nhanh lại bế cô lên đặt xuống ghế:

-Phải ăn một chút. Với lại tóc em bị ướt, sấy khô mới được ngủ.

Bất đắc dĩ Bảo Tích phải ngồi ăn hết nửa tô cháo trong khi Hoàng Kỳ lấy máy sấy tóc cho cô, sau đó anh bắt cô đi đánh răng mới cho cô đi ngủ.

Sáng hôm sau, lúc BảoTích tỉnh giấc thì đã hơn 7g. Hoàng Kỳ chở cô đến khu chế tác đồ gốm. Anh không có hứng thú với loại hình nghệ thuật này nhưng Bảo Tích nói làm gốm sẽ rèn được tính tỉ mỉ có ích cho việc vẽ bản thiết kế của cô nên anh chìu theo.

Giáo viên làm gốm đứng ở phía sau Bảo Tích nói:

-Cô khéo tay quá. Có muốn nung thành phẩm mang về hay không?

-Được luôn ạ?

-Vâng. Được chứ. Nhiều khách hàng rất khéo tay giống chị, chúng tôi sẽ nung thành phẩm để họ mang về làm kỷ niệm.

bảo tích hào hứng:



-Vậy cho tôi nung thành phẩm nhé.

Giáo viên làm gốm là một cô gái mới hai mươi mấy tuổi đầu. Nhìn thấy cô vui vẻ cũng cười theo. Cô ấy ngồi xuống, chống cằm nhìn Bảo Tích.

-Cô với chồng cô kết hôn khi nào thế?

-Chúng tôi đang đi tuần trăng mật.

-Thế á? Chúc mừng hai người. Tôi cũng muốn được kết hôn đấy, mỗi ngày đều một mình về ký túc xá, thật buồn.

Cô gái cười rộ lên lộ đôi mắt cong cong, bên trong đều là khát khao:

-Có một ông chồng thật tốt.

Kéo nặn đất sét xong rồi, bàn xoay dừng lại, Bảo Tích gỡ đất sét xuống, không chút để ý mà nói:

-Tốt cái gì mà tốt, không hề tốt chút nào, cả ngày sẽ bị quản cái này quản cái kia, phiền chết được.

Chuông gió ở cửa vang lên, mang theo chút gió lạnh đi vào. Bảo Tích ngẩng đầu nhìn người đến liếc mắt một cái, lập tức phủi phủi bột ở trên tay, quay đầu lại nói với giáo viên làm gốm:

-Ông xã tôi đến đón tôi rồi. Tôi đi trước đây! Phiền cô giúp tôi nung thành phẩm nhé.

Giáo viên làm gốm gật đầu đáp một tiếng, ngó theo bóng dáng cô nghi hoặc. Không phải nói kết hôn không tốt sao? Nhìn thấy ông xã đến chạy đi còn nhanh hơn cướp.

Hai người đi ra phòng làm gốm, cô không vội vã lên xe, kéo Hoàng Kỳ đi bộ về phía trước, tài xế chậm rãi lái xe theo sau hai người. Đôi nam nữ phía trước cũng đang dắt tay nhau đi dạo. Trong lòng chàng trai còn đang đeo lủng lẳng một cậu bé mủm mỉm cầm trong tay cây kẹo mút. Hai chân nhỏ xíu đung đưa theo nhịp bước của bố.

Bảo Tích túm tay anh giật giật:

-Hoàng Kỳ. Ba mẹ anh có ngầm thúc giục anh hay không?

-Thúc giục cái gì?

-Ừm. Anh nói đi?

Hoàng Kỳ nhìn theo ánh mắt cô dán chặt vào đôi vợ chồng phía trước, chợt hiểu ra:

-Ồ! không có.

-Thật sự không có.

Hoàng Kỳ gật đầu, nghĩ đến cái gì, đột nhiên nở nụ cười:

-Đây là chỗ tốt khi có anh trai, anh ấy còn chưa chịu kết hôn, chúng ta cũng nên kính lão đắc thọ, em nói có phải hay không?

Bảo Tích giật giật khóe miệng:

-Anh mà cũng dám nói ra mấy lời đó. Chỉ là em thấy anh kết hôn trước anh trai anh, không thấy kính lão ở đâu luôn đấy.



-Cho dù ba mẹ có muốn giục, cũng có anh ấy chịu trận đầu. Chúng ta cứ tận hưởng đi đã.

-Vậy còn anh? Anh sốt ruột không?

Hoàng Kỳ ra vẻ như thực đứng đắn mà nghĩ nghĩ, sau đó nói:

-Anh rất thích quá trình tạo người, còn về kết quả thì...

-Anh câm miệng cho em. Cái đồ không đứng đắn.

Bảo Tích cắt ngang lời anh anh, nhìn cái vẻ mặt cười gian xảo kia cô thật sự muốn tẩn cho anh một trận.

-Em nghiêm túc đấy.

Hoàng Kỳ dừng lại nụ cười gian, khoác vai cô kéo vào ngực mình an ủi.

-Anh không gấp gáp, đều tùy em.

Bảo Tích rũ mắt không nói gì. Thật ra cô cũng 27 tuổi. Đã vào thời điểm thích hợp cho việc sinh con. Tuy nhiên trong quá trình sống chung với anh trước hôn nhân, cô thật sự không có dự tính sinh con. Cũng bởi khi đó cô cũng không thể đoán trước mình sẽ gả cho anh được hay không. Có đôi khi kỳ nguyệt của cô bị chậm lại cũng sẽ nghỉ rất nhiều, vừa khẩn trương, vừa thấp thỏm, vừa mong chờ. Rõ ràng là sợ hãi chuyện “Ngoài ý muốn” này đến. Nhưng sau khi xác minh được thì lại có chút mất mát.

Dọc theo đường đi, Bảo Tích vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Mà Hoàng Kỳ cũng im lặng. Cho đến sau khi lên xe, anh đột nhiên nói:

-Thật ra cũng không phải là cần thiết.

-Hả?

Bảo Tích không rõ anh đang nói cái gì. Hoàng Kỳ quay đầu nhìn cô, thật nghiêm túc mà nói:

-Anh nói thật ra không nhất định phải sinh con. Nếu em không thích chuyện này thì....

-Không được không được.

Bảo Tích dùng sức lắc đầu:

-Anh điên rồi? Em chỉ hỏi qua vậy thôi chứ không phải nói không muốn.

-Ồ.

- Hoàng Kỳ bị dáng vẻ khẩn trương của cô làm cho buồn cười:

-Em kích động cái gì, anh cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới.

Bảo Tích vươn ngón tay chỉ chỉ vào cái trán anh:

-Anh muốn sau này em bị mọi người nói là gà không biết đẻ trứng sao hả?