Cô lại mở Facebook ra xem. Hôm nay mọi người đều đặc biệt nhộp nhịp, lướt xem đều là đang khoe ảnh bữa cơm tất niên.
Trong đó còn nhìn thấy cả Bích Lư khoe bữa cơm tất niên cuối năm ấm cúng. Cô bực mình tắt màn hình.
Giống như cả thế giới đều đang quay lưng lại với cô vậy.
Bảo Tích kéo chặt chiếc chăn che ngang cổ, cảm thấy giống như trong lòng chất thêm một tảng đá.
Cuồn cuộn ào ạt những tin nhắn chúc mừng năm mới xuống hiện đã đem tin nhắn của Hoàng Kỳ trôi dạt xuống dưới.
Bảo Tích hít sâu một hơi. Tốt lắm! Hoàng Kỳ, em cho anh một cơ hội cuối cùng.
Còn không gọi điện cho em, vậy thì anh đi yêu đương với công việc luôn đi.
Đúng lúc này điện thoại lại rung lên. Lấy ra nhìn thì thấy. Thì ra là tin nhắn của Bích Lư.
“Dù sao Hoàng Kỳ cũng không có ở trong nước! Chị ăn tết một mình sao không đến đây đi?”
“Một mình cũng không có gì là không tốt. Năm mới phát tài”
Di động lại rung lên vài lần, Bảo Tích không lấy ra xem, chỉ nghĩ nhanh chóng ra ngoài mua ít đồ ăn vặt.
Cô đi nhanh xuống lầu. Chung cư này thực tế là nơi ở tạm nên ngoài cô ra cũng chỉ còn một hai phòng ở lại. Phần lớn đều đã về nhà ăn tết nên rất vắng vẻ.
Đột nhiên, cô nhìn thấy ở chỗ cửa vào phía trước, một bóng dáng rất quen thuộc vừa mở cửa xe bước xuống.
Cô dừng lại, chớp chớp mắt, xác định bản thân mình có phải đang hoa mắt hay không.
Không phải. Bóng dáng đó, cô không thể quen thuộc hơn nữa.
Bảo Tích chạy về phía trước. Khoảng cách càng ngày càng gần, bóng dáng đó cũng càng ngàng càng rõ ràng hơn.
Tim cô liên tục nhảy lên, bước chân cũng càng lúc càng nhanh.
Đàn ông thối! Cả ngày hôm qua một cuộc cũng không thèm gọi, thì ra âm thầm đi về.
Nhưng ở chỗ cách bóng dáng đó không đến hai mét, cô gấp gáp dừng lại một cách khẩn cấp, lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa đứng không vững.
Bởi vì người đàn ông kia vừa quay đầu lại. Trong nháy mắt kia khi nhìn thấy rõ một người lạ hoắc, tim Bảo Tích đang treo lơ lửng như bị rơi xuống đáy cốc thật mạnh.
Cô trố mắt mà đứng tại chỗ. Không đúng! Trên thế giới này làm sao lại có người có bóng dáng giống anh đến như thế?
Người đàn ông kia khi nhìn thấy được nét mặt kì lạ của cô nên cũng đưa mắt sang đánh giá.
Bảo Tích cảm thấy rất xấu hổ, sờ sờ tóc, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, mặt không biểu cảm mà tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng lúc cùng người đó lướt qua nhau, đột nhiên người đàn ông đột nhiên cười một cái:
-Cô Bảo Tích đúng không?
Anh ta nhìn cô nghiêng nghiêng đầu, ý bảo cô nhìn ra phía sau.
Tim Bảo Tích không biết từ đâu lại bắt đầu đập mạnh lên, chậm chạp mà quay đầu lại.
Đèn đuốc ở trước đường sáng trưng, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng không hề thắt cà vạt, áo khoác tùy ý mà vắt ở trên cánh tay, một cái tay khác đang đút vào túi quần, thẳng tắp mà đứng ở nơi đó.
Đôi mắt Bảo Tích chớp cũng không chớp, tiếng tim đập bị phóng đại lên, vang ở bên tai như nổi trống.
Hoàng Kỳ nghiêng nghiêng đầu:
-Sao thế? Ngay cả bạn trai mình cũng không nhận ra?
Nghe được giọng của anh, cô bỗng nhiên cảm giác mìn vừa trong giấc mơ tỉnh lại:
-Sao … anh lại về rồi?
Hoàng Kỳ đi lên trước vài bước, đem cô ôm vào trong ngực:
-Không về thì để em ăn tết một mình sao?
Anh kéo cô xoay người, nâng nâng cằm hướng về trước, cho cô một ánh mắt.
-Gọi anh trai.
-Anh trai?
Hoàng Long chậm rãi bước đến, nhìn Bảo Tích và Hoàng Kỳ, cười một cái:
-Chào em dâu.
Bảo Tíchcòn chưa lấy lại tinh thần, Hoàng Kỳ đã đưa mắt nhìn đồng hồ, nói:
-Thời gian không còn nhiều lắm, em đi ăn cơm tất niên trước đã, anh thì sao?
Hoàng Long nhìn xung quanh một lượt sau đó lại nhìn về phía Bảo Tích:
-Lần sau lại làm quen. Hôm nay thì không làm phiền hai người nữa. Bye bye.
Cho đến lúc về nhà, Bảo Tích còn cảm thấy có chút không chân thật.
Hoàng Kỳ trực tiếp đi vào bếp, mà Bảo Tích ngay cả quần áo cũng chưa đổi đã đi theo vào trong.
-Sao lại ra ngoài mà không mang áo khoác?
Bảo Tíchkhông trả lời, cô đứng ở phía sau Hoàng Kỳ, chọc chọc lưng anh.
-Ngày hôm nay anh vẫn luôn ở trên máy bay sao?
Hoàng Kỳ mở tủ lạnh, nhìn lướt qua, dự định tìm trong tủ lạnh một ít nguyên liệu tươi mới để nấu ăn.
-Ừm. Đêm nay có cái gì ăn không?
Bảo Tích nhìn bóng lưng của anh:
-Có gà nấu măng, khi nào thì anh trở lại Singapore? Anh không cần ở cùng ba mẹ sao? Còn có anh trai anh cũng về rồi.
-Ba anh ở Mĩ, mẹ anh qua đó với ông ấy rồi. Còn anh trai anh em nhìn thấy rồi đấy. Em cảm thấy anh ấy muốn ăn cơm với chúng ta sao?
Nói xong, anh lại thoải mái mà cười, tùy tay bê nồi gà hầm măng ra, đi đến bếp từ.
-Anh còn chưa trả lời em chừng nào anh đi
-Hai tiếng sau.
Bảo Tích há miệng thở dốc, máu cả người đều nóng lên, đồng thời trong lòng lại nảy lên cảm giác chua xót.
Sau một lúc lâu im lặng, cô mới ôm lấy Hoàng Kỳ từ ở phía sau lưng.
-Thật ra anh không cần phải mệt như thế. Em cũng đã quen rồi.
Bật bếp, Hoàng Kỳ nhàn nhạt mở miệng nói:
-Vậy thì em bỏ cái thói quen này đi.
Bảo Tích dựa đầu lên bả vai Hoàng Kỳ, ôm chặt.cánh tay anh không đáp. Cho đến khi tivi phát sóng sắp xong chương trình táo quân, hai người mới ăn uống xong xuôi.
Hoàng Kỳ duỗi tay một cái, kéo cô trở lại sofa. Bảo Tích dựa vào trong ngực anh. Ánh mắt nhìn chằm chằm ti vi, nhưng tâm tư cũng không ở trong đó. Cô luôn luôn ngẩng đầu nhìn anh.
-Em nhìn gì?
Bảo Tích đưa tay sờ má anh một cái:
-Luôn cảm giác không phải thật.
-Em thật là.
Cánh tay Hoàng Kỳ siết chặc, cúi đầu tiến đến:
-Có phải nên có chút hành động để em có cảm giác chân thật hay không?