Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 185: HỘI KHÓA




Ai thèm để ý đến chuyện nhỏ này, Bảo Tích còn chưa kịp ngồi xuống xung quanh đã bảy miệng tám lời hỏi thăm các kiểu.

Thấy mọi người xúm xít nói chuyện riêng, Tần Dũng phải nháy mắt với MC để bắt đầu buổi hội khóa.

Sau những lời khách sáo của MC, cuối cùng Tần Dũng cũng đại diện nói vài câu khai mạc. Sau đó là khai tiệc. Chủ đề của Bảo Tích lại được khai thác.

Chủ yếu là mọi người hỏi han về khoảng thời gian trước, còn có mấy người tranh nhau muốn chụp ảnh chung với cô.

Chỉ có Tần Dũng cười khổ vì chương trình bị rối loạn. Chẳng ai chịu tham gia các tiết mục mà anh đề xuất. Ai cũng bảo yên tĩnh ngồi trò chuyện với nhau cho ấm áp và tình cảm hơn..

Cuối cùng Tần Dũng chịu thua số đông, yên tĩnh ngồi đấy, nói không nhiều, thi thoảng tham gia một hai câu góp vui.

Qua ba bốn lonbia, mấy nam sinh bắt đầu cảm khái nhớ lại chuyện cũ:

-Tôi nhớ trước đây Bảo Tích nói muốn thi vào Hoàng Anh. Nói thật, lúc ấy tôi còn trộm cười qua cậu, một cô gái nhỏ lại không có chỗ dựa. Lấy đâu ra tự tin mà vào đấy.

Người kia quay đầu nhìn cô, cười một chút,

-Không nghĩ đến cuối cùng cậu nói được làm được. Lại còn trở thành nhà thiết kế nổi tiếng.

Có cô bạn chỉ ra lỗi sai của anh ta:

-Không phải Tần Dũng cũng trở thành giảng viên trường thiết kế đó sao? Cậu chỉ biết khen mỗi gái đẹp.

Tần Dũng đang rót nước hoa quả cho Bảo Tích, sau khi bị nhắc đến, lắc lắc đầu, khiêm tốn nói:

-Đây không phải vì tôi không thể bương chải được như Bảo Tích nên chỉ có thể tiếp tục ở lại trường giảng dạy hay sao?

Mấy cô gái đều nhìn thấy tối nay anh xoay quanh Bảo Tích, ân cần không giống bạn học bình thường, thế là nháy nháy mắt, ho vài tiếng nhắc nhở anh chàng.

Tần Dũng nghe thấy tiếng ho khan, chỉ cho là mấy cô đang cười nhạo anh, vì vậy không để ý, chỉ hơi đỏ mặt một chút.



Bảo Tích tự nhiên cũng cảm thấy hôm nay Tần Dũng hơi khác, rất nhiệt tình tiếp thức ăn đồ uống cho cô.

Mà vài lần đối mắt với anh, đều phát hiện ánh mắt anh nhìn cô có chút tình ý không giống bình thường. Cô cũng không phải trẻ con, chút tâm tư này của Tần Dũng cô hiểu.

Trong lòng BảoTích chợt có ý nghĩ, mấy cái người học cao như Tần Dũng không phải chỉ biết chúi mũi vào nghiên cứu không màn thế sự đi? Chuyện của cô ở Hoàng Anh khi báo chí nhắc đến cũng bóng gió đến quan hệ của cô với Hoàng Kỳ mà? Lại phải tìm cơ hội cắt vận đào hoa. Mệt.

Ăn uống xong, mấy người con trai muốn đi tăng hai.

Bảo Tích nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi:

-Xin lỗi mọi người. Sáng sớm ngày mai mình còn có việc quan trọng ở công ty. Xin phép không tham gia tiếp được. Mọi người cứ vui vẻ đi. Hôm nào có dịp sẽ mời mọi người cà phê nhé.

Mọi người cũng chỉ khách sáo vài câu mời mọc, không cố giữ lại. Tần Dũng thấy cô cương quyết đi về thì chủ động nói muốn tiễn cô.

Đi đến dưới lầu, Bảo Tích nhìn thấy tài xế mà Hoàng Kỳ sắp xếp đã đợi ở lề đường đối diện.

Nhưng xe của anh quá phô trương đi, cô không muốn để Tần Dũng biết, rồi đến tai đám bạn học trên kia lại gây ra điều tiếng không hay.

Cô quay lại nói với Tần Dũng:

-Hội trưởng, xe đến đón đây rồi, anh lên trước với mọi người đi.

Tần Dũng gật đầu, nhưng lại không dời chân.

-Sắp đến năm mới rồi, nếu em có thời gian rảnh, anh muốn hẹn em đi xem phim.

Anh vừa nói xong, thì điện thoại Bảo Tích đúng lúc vang lên. Cô mỉm cười cầm điện thoại nhìn một cái, nói:

-Xin lỗi anh. Em nghe điện thoại của bạn trai một chút.

Tần Dũng lập tức đỏ mặt. Tuy nhiên rất nhanh lấy lại tinh thần cười nói:

-Được, được, em nghe điện thoại đi, anh không làm phiền em nữa. Lần sau gặp nói chuyện tiếp nhé. Anh lên trước đây.



Sau khi Tần Dũng đi, Bảo Tích ấn nút nghe điện thoại của Hoàng Kỳ.

-Em xong chưa? Anh cho tài xế đến đón phía trước rồi. Không cần đón taxi đâu.

-Vừa xong. Em thấy xe rồi. Sớm vậy đã đợi không được muốn quản em rồi sao?

Trong điện thoại vang lên hơi thở của Hoàng Kỳ:

-Ý của em là, hôm nay có xảy ra chuyện gì đáng để anh quản em sao?

Bảo Tích hừ nhẹ:

-Có người hẹn em đi xem phim đó. Có người muốn đào góc tường nhà anh đấy. Mau mau về đi.

Đang đứng bên cửa sổ trong phòng kinh doanh của Hoàng Anh ở Singapore, Hoàng Kỳ búng búng tay lên thành cửa, hững hờ nói:

-Là vậy sao? Có phải vị hotboy đã từng lấy mất trái tim thiếu nữa của em không?

Bảo Tích giật mình thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại. May mà cô kịp thời phản ứng lại.

Cái gì gọi là “Hotboy trong trường đã cướp mất trái tim thiếu nữ” chứ, cướp lúc nào.

Xe chậm rãi ngừng trước mặt Bảo Tích, tài xế xuống xe, mở cửa cho cô.

Bảo Tích gật đầu với anh ta ra ý cảm ơn rồi lên xe, dựa vào cửa sổ, nhìn dòng xe như nước bên ngoài:

-Anh có nhầm không đấy. Trái tim thiếu nữ của em lần đầu tiên đập mạnh chính là vào lúc nhìn thấy số tiền lương gấp đôi mà kế toán chuyển cho em.

Ở đầu bên kia điện thoại Hoàng Kỳ bật cười to lên.

-Chỉ như vậy thôi sao? Vậy thì đơn giản quá, anh có thể để trái tim thiếu nữ của em đập mạnh cả đời.