Khi Thạch Quân load kịp thông tin thì hai bóng người đã đi xa ngoài cửa kho.
-Con mẹ nó tôi tới đây không phải để giải quyết hậu quả.
Thế nhưng giờ đây còn ai nghe hắn? Bên ngoài tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Thạch Quân tức đến nghiến răng.
Cái đám cảnh sát này đúng là chọn được thời điểm xuất hiện.
Đang muốn chửi đổng thì cánh tay hắn bị bắt lấy. Lâm Giai lúc này mặt mày xanh mét níu tay Thạch Quân:
-Anh Thạch Quân. Cứu em đi. Nể tình chúng ta từng quen biết, anh giúp em lần này đi.
Thạch Quân đang không có chỗ xả giận quay lại tát cho cô ta một cái nảy lửa:
-Cô ăn no rửng mỡ à? Duy Biên để mắt đến cô đã là phúc phận cho cô. Còn dám làm ra chuyện này? Cái vảy ngược của Hoàng Kỳ tôi còn không dám động. Vậy mà cô dám cho người bắt cô ấy. Cô to gan lắm. Tự cầu phúc cho mình đi.
-A…á…
Hắn bồi thêm cho cô ta một cú đạp rồi xoay người đi ra ngoài. Cảnh sát đã tới. Hắn cũng hết việc.
Trên xe, Bảo Tích được Hoàng Kỳ ôm chặt ở trong ngực, thần kinh căng chặt còn chưa có thả lỏng lại, cô còn muốn nói với anh tình hình xảy ra khi nãy.
-Cái đó……
-Đừng nhúc nhích.
Trên tay Hoàng Kỳ dùng sức, cánh tay anh chặt đến làm cô có chút không thở nổi.
Mà anh lại không nói thêm lời nào. Chóp mũi cay cay. Bộ não luôn trong cao độ khẩn trương hơn một giờ, dần dần thả lỏng xuống, Bảo Tích giơ tay ôm lấy anh, cứ như vậy mà dựa vào lồng ngực của anh.
Khi con người ta cảm thấy mệt mỏi, có một người ôm ấp như vây, bù đắp lại sự sợ hãi ở trong lòng.
Kỳ Dương dừng xe ở trước cửa bệnh viện. Hoàng Kỳ bế Bảo Tích vào trong. Bác sỹ An đã chuẩn bị sẵn phòng cấp cứu để xử lý vết thương cho cô.
Một tiếng đồng hồ sau cô được đưa vào phòng bệnh Vip được Hoàng Kỳ đặt trước. Anh đem hộp thuốc mỡ bôi lên gò má cô.
-Em đã nói không sao rồi. Anh cứ làm quá lên.
-Cả người trầy trụa hết. Một bên má bầm tím. Như thế gọi là không sao hả?
Hoàng Kỳ ấn mạnh tay một cái làm cô đau tối mặt:
-Ai uuu….. anh muốn giết người à?
-Tại em nói không sao mà.
Bảo Tích nhăn mày không biết phải nói gì với anh nữa. Mà cơ thể của cô cũng không chịu đựng nổi nữa sau sự cố này. Cô xoay người nghiêng lại, gác tay lên đùi anh nhắm mắt ngủ.
Hhoàng Kỳ cũng hiểu cô rất mệt mỏi nên yên yên ổn nắm tay cô, một tay vỗ nhẹ trên lưng dỗ cô vào giấc ngủ.
Lúc sau cửa phòng mở ra, Cao Đình và Thạch Quân bước vào. Thạch Quân nhìn hai người tình cảm dạt dào mà tim nhói lên một cái.
Cao Đình sốt ruột hỏi:
-Cô ấy sao rồi?
Hoàng Kỳ ra hiệu im lặng, kéo chăn đắp cho cô rồi nhẹ nhàng đẩy hai người kia ra hành lang:
-Cô ấy vừa mới chợp mắt thôi. Bên kia thế nào rồi?
-Đã bắt hết về đồn. Bên cảnh sát đang muốn tham khảo ý cậu muốn xử lý sao?
-Cứ xử đúng luật là được. Gọi cho Duy Biên một tiếng. Để cậu ấy tự xử lý hậu quả.
Anh bắt cô ở lại bệnh viện tới một tuần cho đến khi vết thương trên mặt khỏi hẳn mới cho xuất viện.
Lúc đi ra xe, Bảo Tích vỗ vỗ vai anh.
-Này. Nhà tư bản, tết này anh thêm tiền thưởng cho em. Mấy đơn hàng của em chỉ vì dính liếu tới anh mà bị hủy hết rồi.
Hoàng Kỳ bình thản nghe cô nói, bàn tay ở trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve:
-Anh đều là của em rồi, còn muốn tiền thưởng gì nữa.
-Hừ. Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng đấy.
Bảo Tích dùng tay gõ vào vai anh:
-Rốt cuộc anh có thêm không?
Hoàng Kỳ kéo cô áp sát người anh, khuôn mặt ghé sát vào cô
Bảo Tích nghi ngờ mà liếc anh một cái, nhưng có lẽ là bị khuôn mặt ma mị của anh mê hoặc, không tự chủ mà nhắm mắt lại.
Một giây sau, một sự ấm áp dán lên đôi môi cô.
Nhưng chưa đến một giây sau thì dừng lại, cô nghe thấy Hoàng Kỳ nói:
-Đi thôi, Kỳ Dương đến rồi
-Ờ……
Cõ lẽ là cô đã bị hôn đến mơ hồ, mụ mị đầu óc, cứ như vậy đi theo anh, đã quên tiếp tục đưa ra yêu cầu tăng tiền thưởng cuối năm.
Hoàng Kỳ muốn đưa cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng Bảo Tích không muốn. Hơn một tuần ở bệnh viện cô đã nghỉ ngơi đủ. Hiện tại còn có càng nhiều việc cô cần hoàn thành. Vì vậy cô yêu cầu anh đưa đến tập đoàn.
Hoàng Kỳ chìu ý cô nên bảo Kỳ Dương lái xe về tổng bộ Hoàng Anh. Trên suốt chặng đường, tay anh nắm chặt lấy tay cô.
Chân chính mà nghĩ nỗi sợ trong lòng anh lúc này mới dâng lên.
Nếu như ở lúc đó cô luống cuống, không kịp mở điện thoại. Nếu như lúc đó Cao Đình không lần ra dấu vết. Nếu như lúc đó anh không tìm được cô.
Hoàng Kỳ không dám tưởng tượng đến hậu quả đó.
Anh đã từng có ham muốn chinh phục mãnh liệt đối với cô gái xinh đẹp nhanh mồm dẻo miệng này, có ham muốn tìm hiểu cô, còn có sự hấp dẫn nguyên thủy nhất.
Đây là nguyên nhân bắt đầu tình yêu thường thấy nhất.
Nhưng mà những điều đó khi nghe thấy cô gặp nguy hiểm thì tất cả đều bị vứt ra khỏi đầu, thay thế bằng một cảm giác lo lắng căng thẳng. Còn có cảm giác chua xót tràn đầy ở trong tim khi nhìn cô đầy thương tích chống chọi đám người xấu.
Trong lòng anh cô đã trở nên quan trọng hơn bất cứ điều gì khác. Anh nghĩ, đời này anh chạy không thoát khỏi cô rồi. Khuất phục trước cô, lại càng muốn có được cô vĩnh viễn.