Bảo Tích gật đầu với Bích Nhàn nhưng không lên tiếng chào hỏi.
Khóe miệng tươi cười của Bích Nhàn đột nhiên cứng lại.
-Bảo Tích. Con cũng đến sao? Mẹ... nói chuyện với con một chút được không?
Khuôn mặt Bảo Tích bình tĩnh không chút gợn sóng, khóe miệng nở một nụ cười xã giao:
-Xin lỗi. Tôi đến cùng bạn trai để dự tiệc. Không đến để nói chuyện riêng.
Hạ Lâm đang sửng người tưởng rằng bà nghe nhầm. Đợi một chút, người phụ nữ này gọi con bé là gì cơ? Con? Mẹ?
Bà nắm chặt tay chồng đang đứng bên cạnh, thiếu chút nữa đứng không vững. Cái này có được coi là số trời không?
-Hóa ra đây cũng là con gái của chị à?
Hạ Lâm lấy lại bình tĩnh, ánh mắt sắc bén quan sát Bảo Tích và Bích Nhàn :
-Chẳng trách lại xinh đẹp động lòng người như vậy.
Nhìn kỹ lại Bảo Tích có vài góc cạnh trên khuôn mặt thật là giống Bích Nhàn như đúc. Nói thật bà thấy ghét Bích Nhàn phần lớn cũng là vì ghen tỵ với sắc đẹp của bà ta.
Nói xong lại nhìn Hoàng Kỳ, ánh mắt mông lung đầy sương mù :
-Ánh mắt của con rất tốt đấy con trai.
Hoàng Kỳ cũng hiểu ý tứ của mẹ nhưng anh làm như không biết, chỉ mỉm cười đáp lại câu khen này.
Chỉ có Bảo Tích hơi khẩn trương vì cảm giác thái độ của mẹ Hoàng Kỳ có vẻ lạnh nhạt một cách khó hiểu.
Trong đại sảnh tiệc tối đèn đuốc sáng trưng, âm nhạc và âm thanh va chạm của những chiếc ly hòa lẫn, một mảnh hào nhoáng phù phiếm.
Không có người hiểu nỗi khổ của Hạ Lâm. Ngay cả con trai bà cũng đang cho là bà thật sự đang khen ngợi nó. Ai biết bà đang rối loạn trong lòng tiêu hóa thông tin bạn gái của con trai lại là con của Bích Nhàn.
So sánh với Hạ Lâm, thì Bích Nhàn mặc dù không được con gái công khai thừa nhận, nhưng khuôn mặt vẫn rạng ngời vui vẻ xuất phát từ nội tâm, đã rất lâu rồi bà không thấy Bảo Tích mỉm cười như thế với bà.
Mặc dù bà biết Bảo Tích chỉ là cười lịch sự dưới trường hợp ánh mắt nhiều người hướng đến mà thôi.
-Không nghĩ đến hôm nay con lại đến đây.
Bích Nhàn tiến lên một bước, đưa một tay ra :
-Mẹ không có ý gì khác. Con vẫn chưa gặp qua chú Kỷ. Hôm nay chú cũng đến, sẵn tiện mẹ muốn đưa con đi gặp một chút.
Bà ngẩng đầu nhìn Bảo Tích có chút chờ mong.
Nhưng không đợi Bảo Tích mở miệng, Hoàng Kỳ đã hơi nghiêng người, chặn nửa gương mặt Bảo Tích :
-Dì Nhàn, bọn cháu vừa mới đến. Còn chưa kịp chào hỏi chủ nhân bữa tiệc mà. Cháu muốn đưa cô ấy đi chào hỏi chú Nhân trước, chút nữa chúng ta gặp lại sau được không ạ ?
Cánh tay đang dừng giữa không trung của Bích Nhàn chậm rãi thu thồi, hơi thất vọng gật đầu :
-À. Được.
Từng hành động cử chỉ của Hoàng Kỳ làm bà cảm giác được hình như cậu ta đang biểu thị quyền sở hữu trước mặt bà, ngăn cách bà ở bên ngoài không muốn bà tiếp xúc nhiều với Bảo Tích.
Loại cảm giác này, Hạ Lâm tự nhiên cũng cảm giác được.
Bích Nhàn không lộ dấu vết đánh giá Hoàng Kỳ một chút, tiếp lời nói:
-Vậy, hai đứa đi đi. Dì cũng đi chào hỏi khách khứa một tiếng.
Lúc này Bảo Tích cũng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Bích Nhàn đi rồi, ánh mắt Hạ Lâm nhìn Bảo Tích mang một chút ý nghĩ tìm tòi nghiên cứu.
Sao lại cảm thấy thái độ của Bảo Tích đối với người “mẹ” này quá khách sáo rồi, khách sáo đến mức xa cách.
Hạ Lâm đưa một ngón tay cuốn cuốn lọn tóc, lại nhìn bóng lưng Bích Nhàn.
Bà quen biết với Bích Nhàn bao nhiêu năm rồi, có nghe nói bà ta có một đứa con gái riêng cùng với chồng trước, nhưng bà chưa từng gặp qua.
Nhưng ngay cả chồng bây giờ của Bích Nhàn cũng chưa gặp qua thì có chút hơi kỳ quái. Trong lúc lơ đãng, nhìn lướt qua lại thấy nửa khuôn mặt Bảo Tích sau vai Hoàng Kỳ hơi hơi bĩu môi ra chìu phật ý.
Đợi Hoàng Kỳ dẫn Bảo Tích đi rồi, Hạ Lâm đụng đụng cánh tay chồng một chút.
-Này. Anh có thấy lạ hay không? Em thấy quan hệ của Bích Nhàn và cô con gái này không bình thường.
Hoàng Bắc thản nhiên uống rượu vang:
-Giờ em mới nhìn ra sao?
Bích Nhàn cưới Đỗ Kỷ, người ở thành phố B đều có nghe qua. Nhưng từ khi bà ta về nhà họ Đỗ, cô con gái với chồng trước chỉ là tin đồn chứ chưa từng xuất hiện công khai. Mối quan hệ giữa họ như thế nào cũng có thể từ đó đoán được.
Mà Hạ Lâm trời sinh là người đa sầu đa cảm, rất giỏi nhận biết sắc mặt người đối diện, vừa rồi qua đoạn đối thoại của Bảo Tích với Bích Nhàn có thể cảm giác được, một người đơn phương muốn cải thiện quan hệ, một người không tình nguyện, muốn xa cách.
Lúc này Hoàng Kỳ đã mang Bảo Tích qua bên kia, chào hỏi với cha Thạch Quân. Thạch Nhân cười tủm tỉm hàn huyên hai câu, lặng lẽ dò xét Bảo Tích vài lần. Dù sao đây cũng là cô gái mà con trai ông đã từng sống chết theo đuổi.
Trong lòng ông cũng đang tán thưởng ánh mắt Hoàng Kỳ rất tốt. Một cô gái xuất sắc như vậy cơ mà. Chỉ là thằng con trai nhà ông không nên nết, đã bị người ta từ chối thẳng thắn, rớt ngay từ vòng gửi xe.
Ông đang thầm than vãn trong lòng thì đã bị phu nhân nhà mình gọi đi tiếp khách.
Hoàng Kỳ muốn dẫn Bảo Tích đi ăn gì đó. Anh kéo cô đến chỗ bày tiệc đứng.
Trước bàn dài, anh lấy một miếng bánh gato, đang muốn đưa cho Bảo Tích, lại bị cô véo mạnh một cái.
Lúc này, Bảo Tích nhìn như không có gì, nhưng trong nội tâm cô lại đang hoảng loạn.
Sức của cô thật không nhỏ, Hoàng Kỳ đau đến nhíu mày lại :
-Sao ? Em lại có chuyện gì vậy?
-Anh còn có tâm trạng ăn uống. Anh không cảm thấy hình như mẹ anh không có thích em sao?