Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 152: KHÔNG CHỊU NỔI NỮA ĐÂU




Bình sinh Bảo Tích ghét nhất là bị uy hiếp. Anh càng nói cô lại càng muốn trêu chọc:

-Ừ. Nhưng em vẫn thích. Tai anh nhạy cảm đến vậy à

Cô tránh thoát tay Hoàng Kỳ, nghiêng đầu lại cắn tai anh thêm một cái. Anh không nhin được nửa, hít thở một hơi. Đột nhiên anh đặt tay vào sau gáy cô, ép cô quay đầu, hôn lên đôi môi tinh nghịch.

Bảo Tích nhắm nghiền hai mắt, bị trầm mê bên trong nụ hôn bá đạo của anh, nhưng ý thức của cô rất thanh tỉnh, rõ ràng cảm giác được sức phía dưới bắp đùi cô có gì đó không đúng.

Đúng lúc này, điện thoại Hoàng Kỳ để ở trên bàn đột nhiên vang lên, tiếng chuông vào lúc này đặc biệt chói tai.

Không ai bắt, tiếng chuông tự động ngừng. Nhưng sau một lát lại vang lên. Bảo Tích nhíu nhíu mày, đẩy anh ra:

-Điện thoại của anh kêu kìa.

-Mặc kệ đi.

Anh không thể hãm được nữa rồi, lại vùi đầu vào cổ cô, hít lấy hít để hương thơm thuộc về cô. Nhưng Bảo Tích nghiêng người tránh né:

-Thôi đi. Lỡ có chuyện gì quan trọng...

Hoàng Kỳ thở phì phò, trong đầu anh đang có cảm giác muốn giết chết cái tên nào lại gọi điện cho anh vào thời khắc này. Anh nhìn cô chằm chằm hai giây mới đưa tay với lấy điện thoại.

Anh nghiêng đầu nhìn, điện thoại hiện lên tên Bích Lư. Nếu là bình thường, Hoàng Kỳ sẽ trực tiếp cúp máy. Nhưng anh nghĩ đến chuyện tranh luận vừa rồi, quay đầu đưa điện thoại đến trước mặt Bảo Tích:

-Em muốn nghe không?

Bảo Tích biết anh là đang sợ cô nổi cơn ghen, nghĩ nghĩ một chút liền lắc đầu. Không cần. Dù cho anh công khai nghe trước mặt cô thì sao? Nếu đã muốn lừa dối thì lúc nào anh cũng có thể liên lạc với cô ta sau lưng cô không phải sao.

Hoàng Kỳ trực tiếp cúp điện thoại, đồng thời ấn im lặng. Hai người lần nữa bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí càng gượng gạo. Bảo Tích đã cảm nhận rất rõ ràng phản ứng của anh càng lúc càng lớn. Cái vật cứng càng lúc càng lớn cạ vào mông cô đến khó chịu.



Tim cô đập mạnh, ngực phập phồng. Hoàng Kỳ nhắm mắt lại, gục đầu chạm trán cô, lý trí đang dần dần biến mất. Con mẹ nó chứ, anh không thể không chế được nữa rồi. Dù sao thì đây cũng là bạn gái của anh. Nếu xảy ra chuyện gì cũng là hợp tình hợp lý không phải sao?

Lúc này anh lại mở mắt nhìn Bảo Tích ánh mắt rất tha thiết, tiến tới, tựa ở bên tai cô:

-Cho anh nhé. Anh không chịu nổi nữa đâu.

Vừa nói, tay anh vừa không an phận mò vào trong áo cô, dừng lại ở nơi mềm mại nhất. Đôi môi cũng không nhàn rỗi lướt qua cổ cô rồi . Bảo Tích ý thức được cô đã chọc giận con sói hoang dã này rồi. Nhưng cô là một người rất bảo thủ trong vấn đề tình cảm. Thật sự không muốn có quan hệ trước hôn nhân. Cũng không muốn bản thân mình chịu thiệt.

Nhưng lại nghĩ đến tình huống bây giờ, anh hôn cô như hổ đói. Không cản được. Thật sự không cản được. Cô dùng hết sức kéo đầu Hoàng Kỳ ra khỏi người rồi dùng sức vào hai tay giữ chặt:

-Em không thể cho anh vào lúc này. Em...

Hoàng Kỳ thở hổn hển, ánh mắt thâm tình nhìn cô:

-Chúng ta không phải là bạn trai bạn gái sao? Anh không nhịn được nữa.

Nói xong lại cắm đầu vào xương quai xanh của cô. Bảo Tích liều mạng chống cự:

-Nếu anh ***** *** em, em sẽ hận anh.

Câu nói này như là viên đạn bắn vào tai Hoàng Kỳ. Cô bạn gái này có phải muốn hại chết bạn trai là anh không vậy? Đạn đã lên nòng còn không cho bắn. Có phải muốn anh nhịn đến hư luôn không.

Thế là anh bế cô về phòng khách đặt lên sofa, kéo tay của cô, đặt ở bên trên chỗ đang rục rịch ngóc đầu của anh năn nỉ:

-Bảo bối, không thì em giúp anh một chút. Nếu anh nhịn đến hỏng mất thì phúc lợi sau này của em phải làm sao chứ?

-Cái gì chứ? Em.... không biết...

-Anh sẽ chỉ cho em. Đi mà. Thật sự... không nhịn nổi nữa..



Trong phòng vang lên vài âm thanh trầm thấp. Bảo Tích cảm giác được mồ hôi rịn ra trên từng lỗ chân lông. Hoàng Kỳ nhíu mày, bờ môi vẫn tìm đến môi cô mà **** ***, bàn tay không trật tự sờ loạng. Một lúc sau khi cô không thở nổi nữa anh mới ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, cất giọng khàn khàn:

-Xít , bảo bối, em nhẹ tay một chút.

-Anh... anh câm miệng ngay đi.

Bảo Tích vùi đầu vào cổ anh, nhắm chặt hai mắt, cắn răng cố gắng kiềm chế mà nhỏ giọng nói:

-Sao anh vẫn còn chưa… xong hả? Em mỏi tay lắm rồi…

Hoàng Kỳ cúi đầu, tỉ mỉ hôn vành tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô vô cùng kích thích. Cô dán thân mình trên người anh. Mùi hương đàn ông trên người anh bao quanh cô, mát lạnh, mà cũng mang theo một cảm giác nóng bỏng.

Trong không khí vang lên tiếng hít thở và tiếng rên liên tục không ngừng.

Trong lòng bàn tay Bảo Tích có một tầng mồ hôi. Cảm giác mỗi một động tác của bàn tay làm cho hô hấp của cô ngày càng dồn dập, lông mi run lên vì căng thẳng, quên đi thời gian.

Khôn biết qua bao lâu, cánh tay đột nhiên cứng đờ. Có cảm giác vật nóng bỏng trong tay cô run lên nhè nhẹ. Cô ngẩng đầu, trông thấy Hoàng Kỳ nhắm chặt hai mắt, mi tâm khẽ run, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Cô há nửa miệng, nhất thời quên hô hấp. Lúc anh chậm rãi mở mắt ra, trong nháy mắt kéo ý thức của cô quay lại với bàn tay nhớp nháp dinh dính bên dưới. Nhất thời cô tỉnh táo lại, chạy như bay vào nhà vệ sinh.

Trong phòng khách, Hoàng Kỳ dựa vào ghế sofa, thở ra một hơi thật dài, dùng khăn giấy lau dọn chỗ bẩn, sau đó chậm rãi chỉnh sửa quần áo.

Tiếng nước trong nhà vệ sinh truyền ra ngoài, thật lâu không dừng. sau khi vứt đống khăn giấy vào sọt rác, anh đến bên cạnh cửa phòng tắm, dựa vào tường, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Em sao vậy? Còn chưa xong hả?

-Chết tiệt. Không phải tại anh sao?

Bảo Tích đã sớm rửa tay xong, nhưng nhìn bản thân trong gương, mặt ửng hồng, mấy lọn tóc mất trật tự lòa xòa trước trán. Dáng vẻ của cô thảm hại như chính cô là người bị làm vậy. Cái loại chuyện này quá mất sức rồi. Qúa mệt rồi! Còn mệt hơn khi cô ngồi cả ngày thiết kế bản vẽ nữa đó!