Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 142: TRỪNG PHẠT NHẸ




Bảo Tích cười hì hì dùng vẻ mặt vô tội nhất nhìn hai người:

-He.. he... bộ ngạc nhiên lắm sao?

Bản thân cô cũng rất ngạc nhiên đến mấy ngày mới tiêu hóa nổi sự thật Hoàng Kỳ là bạn trai của mình.

Sau khi lặng yên vài phút, Tiểu My lên tiếng trước:

-Vậy rốt cuộc lời anh ta nói là thật đó hả?

Bảo tích ậm ừ:

-Ờ... thì....

-Vậy tại sao lại không thông báo cho bọn tớ?

Cô gãi gãi đầu:

-Thì cậu vừa mới chia tay người yêu. Hoài An thì bận tối mặt trong quán. Tớ cũng không thể nào mang chuyện có bạn trai ra nói ngay lúc này được. Dự định đợi thêm vài hôm.

Hoài An bĩu môi:

-Có bạn trai thì tắt luôn điện thoại hả? Vậy chuyện anh ta xác nhận thân phận bạn trai với cậu mà còn ôm ấp phụ nữ đến mức lên cả facebook thì là thế nào?

Bảo Tích xua xua tay ngồi thẳng dậy:

-Mọi chuyện đều là hiểu lầm thôi. Tớ đã làm rõ với anh ấy rồi.

Tiểu My lắc đầu nhìn cô:

-Đấy. Mới có bắt đầu thôi đã một anh ấy hai anh ấy ngọt như mía lùi. Tin tưởng là một chuyện nhưng sự thật sau đó lại là một chuyện. Hãy nhìn gương tớ mà học hỏi nhé.

-Ờ thì....

Bảo Tích muốn phản bác nhưng nghĩ lại Tiểu My có thể chạnh lòng nên cô bẻ lái sang chuyện khác:

-Mà này. Hôm nay hai người tới thăm tớ hay để chất vấn tớ vậy.

Lúc này Hoài An mới như sực nhớ ra:

-Đúng rồi. Cậu sao lại bị thương như vậy chứ? Có đau lắm không? Mà cũng không thèm nói với bọn tớ một tiếng nữa chứ?



-Ờ, là do bị người ta trả thù.

Tiểu My và Hoài An trợn mắt:

-Trả thù? Tại sao? / Trả thù? Tại sao?

Hai người gần như đồng thanh nói rồi bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Bảo Tích. Cô chép miệng thở dài kể lại vắn tắt câu chuyện mà Hoàng Kỳ vừa kể với cô. Tiểu My nghe mà tức đến nhăn nhó:

-Cái mụ già Giang Duyên đó. Đã già đã xấu còn đóng vai ác. Hừ. Tớ mà gặp ả chắc sẽ tẩn cho ả một trận cho hả dạ.

Bảo Tích bật cười:

-Thôi đi. Cậu hả dạ xong biết đâu còn bị nhốt vào đồn công an thì chết. Yên tâm. Hoàng Kỳ nói sẽ xử lý ổn thỏa. Cô ta và cả người đàn ông kia chắc chắn sẽ trả giá.

Tiểu My lườm cô:

-Có vẻ tin tưởng tên Hoàng Kỳ đó gớm nhỉ.

Hoài An nhìn Tiểu My:

-Đã xác định tình cảm yêu đương thì tất nhiên sẽ phải có sự tin tưởng nhất định. Cậu cũng đừng vì gặp phải một tên đàn ông không đáng mà mất niềm tin vào tình yêu đến vậy chứ.

-Nhưng tớ thấy tên Hoàng Kỳ đó....

Bảo Tích đưa tay ngăn lại:

-Thôi được rồi. Không nói chuyện này nữa. Một bàn đồ ăn ngon đã được gọi đến nhưng vì các cậu tới mà còn nguyên chưa kịp ăn kia kìa. Tớ đói lắm rồi.

Vậy là ba người không hề quan tâm tới người đã đặt đồ ăn còn chưa được ăn đã phải bỏ trốn về phòng kia, tự nhiên cùng thưởng thức bữa tối ngon lành vừa tám chuyện trên trời dưới đất.

-----

Nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng của Hoàng Kỳ cùng với bác sỹ An thường xuyên đến kiểm vết thương và thay băng cho cô, 4 ngày sau vết thương đã đỡ hẳn. Bảo Tích mặc kệ Hoàng Kỳ cản trở một hai đòi đi làm.

Những công việc còn tồn đọng cũng không bao nhiêu. Hoàng Kỳ nói được làm được. Anh đã sắp xếp người làm thay cô gần như tất cả. Mà nhân viên của Hoàng Anh ngoài việc hay đồn đoán lung tung, tám chuyện lặt vặt thì năng lực làm việc thuộc dạng hàng đầu nên không có chuyện để công văn dồn ứ.

Sáng nay cô đến cũng chỉ cân đối lại một chút các mẫu sản phẩm chuẩn bị giao cho WT và một số mẫu cho các khách hàng Vip.

Cũng may cô bị thương tay trái nên mọi sinh hoạt trong công việc đều rất bình thường, không cần phiền đến người khác.



Đến gần trưa khi chuẩn bị cùng đám người Nghi Lâm đi xuống nhà ăn thì gặp phải Thạch Quân vừa từ thang máy đi ra.

-Ô. Bảo Tích. Nghe nói tay em bị thương, vẫn chưa lành sao? Anh định ghé thăm em nhưng phải đi một chuyến công tác Châu Âu hôm nay mới về tới.

Bảo Tích mỉm cười với hắn:

-Chỉ là vết thương nhẹ. Không sao rồi. Cảm ơn anh.

Thạch Quân đưa tay nâng cánh tay đang băng trắng toát của cô lên:

-Thế này mà còn nói là nhẹ sao? Tên Hoàng Kỳ kia thật đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Đã thế mà còn bắt em đi làm như thế này nữa chứ?

-Không phải đâu. Là do em muốn đi làm thôi.

-Em đi đâu? Anh đưa em đi nhé ?

-Không cần đâu. Chỉ loanh quanh trong công ty. Cũng không đi xa...

Ngay lúc này Kỳ Dương bước đến bên cô thông báo là Phó chủ tịch muốn gặp cô. Bảo Tích miễn cưỡng chào tạm biệt Thạch Quân rồi đi lên phòng anh.

Vừa mới bước vào cửa cô nhất thời kích động mở miệng hét lên một tiếng. Hoàng Kỳ cũng không biết là từ đâu lao tới, hai tay ôm lấy cô bế bổng lên đặt cô ngồi trên bàn làm việc rồi ra sức hôn.

Ngay từ đầu cô nghĩ đây là văn phòng làm việc còn giãy dụa, nhưng sau khi không cự lại sức của người kia, cô tước vũ khí đầu hàng, chậm rãi mềm nhũn ra.

Thế là có người thích thú tiến thêm một bước. Khi đầu óc cô nóng lên, hô hấp dồn dập, đột nhiên cảm giác bên hông mát lạnh, một trận gió xuyên vào, tay của anh hướng lên trên, còn có xu thế lên cao hơn.

Lòng bàn tay anh nóng bỏng, kích thích cả người Bảo Tích cứng lại , hai tay chống trên bàn bỗng nhiên mất sức không cẩn thận đụng phải cái ống bút bằng thủy tinh đặt ở mép bàn.

“Choang” một tiếng, ống bút rơi xuống đất vỡ tan, đồng thời thần kinh Bảo Tích căng chặt. Bên ngoài vẫn còn hai thư ký chưa nghỉ trưa. Lúc cô vào còn gật đầu chào cô nữa.

Trong lúc nhất thời cô vô tình cắn anh một cái.

Hoàng Kỳ rên lên một tiếng, tay buông lỏng ra, đồng thời ngón tay ấn bờ môi, nhíu mày nhìn cô.

Thật ra Bảo Tích cũng bị tiếng vang kia làm cho giật mình, sững sờ nhìn Hoàng Kỳ, trong miệng còn có chút vị máu.

Hoàng Kỳ lui một bước, giúp cô sửa sang quần áo, thấp giọng nói:

-Đây chỉ là một sự trừng phạt nhẹ vì đã để cho người đàn ông khác chạm vào em. Nếu còn có lần sau, anh không biết mình sẽ làm tới đâu nữa đâu đó.

Người đàn ông khác chạm vào? Là nói Thạch Quân lúc nãy xem vết thương của cô sao? Anh có thể không buến thái như vậy được không? Người ta quan tâm xem xét vết thương của cô cũng là đắc tội với anh sao? Nhưng lại không có cách nào giải thích.