Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 136: BỊ THƯƠNG




Mấy cái người không có mắt mũi này có thấy cô đang đi bên cạnh anh không vậy? Cánh tay phải của cô lặng lẽ khoác qua khuỷu tay anh, giữ chặt lấy..

Hoàng Kỳ hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn cô một cái, anh nói thêm một câu rồi cúp máy. Bảo Tích liếc nhìn hai cô gái kia bĩu môi một cái rồi quay mặt đi xem nguyên liệu nấu ăn. Vài giây sau, cảm giác Hoàng Kỳ còn đang nhìn mình, cô quay đầu lại trừng anh một cái.

-Nhìn cái gì mà nhìn? Anh đúng là “hồng nhan họa thủy” mà. Sao đi tới đâu cùng kéo hoa dụ bướm thế hả?

Hoàng Kỳ cười nhéo nhéo cái má phúng phính của cô. Cô không biết câu nói này dành cho phái nữ sao chứ. Dám gọi anh là hồng nhan ư?

-Cái dáng vẻ ghen tuông của em cũng thật xinh đẹp.

Bảo Tích chu chu môi, thấp giọng nói:

-Em cũng không được đẹp bằng anh. Nhìn kìa, các cô gái mua hàng, ngay cả mấy cô bán hàng cũng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay tại chỗ vậy. Có biết rằng....

Giọng nói vừa thốt ra, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, môi đã bị cắn nhẹ một cái. Hoàng Kỳ chậm rãi vòng tay ôm eo cô. Mắt anh cúi nhìn khuôn mặt đã từ từ hồng lên của cô, liếm liếm khóe môi kề tai cô nói nhỏ:

-Miệng nhỏ của em, hơi ngứa da. Còn nói nữa đừng trách anh ăn em tại đây luôn.

Trước nơi công cộng Bảo Tích bị anh làm một màn như vậy, mặt cô nóng lên không cách nào khác mà tự giác ngậm miệng lại, một đường cúi đầu đi lựa thức ăn.

Cô chọn chọn lựa lựa nửa ngày cũng không nghĩ ra chắc chắn nên nấu cái gì, trong đầu toàn là màn xấu hổ bị anh hôn trước mặt bàn dân thiên hạ. Cô còn cảm nhận được một vài tiếng cười khúc khích vang lên bên tai nữa chứ.

Mà bên cạnh người nọ ánh mắt cũng chưa liếc mắt đến đồ ăn một cái, cứ một đường bước đi lại cứ tủm tỉm cười không rời khỏi người cô.

-Anh đừng có dùng ánh mắt gớm giếc đó nhìn em nữa có được không hả? Muốn ăn cái gì?

-Món gì cũng được.

-Không có món đó, cho anh ba giây suy nghĩ, bằng không liền cho anh nhịn đói.



Nói xong, cô lập tức bắt đầu đếm đếm:

-Một, hai, ba...

Hoàng Kỳ cúi đầu nhìn cô, khóe miệng cười như không cười :

-Món anh thích em lại không cho anh ăn thì biết làm sao?



Bảo Tích đâu còn non nớt đến nỗi không hiểu anh đang nói cái gì. Cô hít sâu một hơi, tùy tay cầm lấy một hộp thịt bò ném lên người anh, mặt không biểu tình mà nói:

-Bao giờ anh mới chịu đứng đắn đây hả?

Cô bỏ đi một hơi. Hoàng Kỳ chụp được cái hộp bỏ lại vào xe rồi vừa cười tủm tỉm vừa đẩy xe đi theo cô.

Hai người đi đến chỗ tự động tính tiền, Hoàng Kỳ bỏ đồ ra quét máy, Bảo Tích thì đứng ở một bên chờ. Rồi nghĩ ra cái gì, cô vỗ vỗ vai anh:

-Chờ một chút, em đi lấy thêm một thứ. À ... cái này em sẽ tự trả tiền. Anh thanh toán mấy thứ kia rồi ra cửa siêu thị đợi em nhé.

Nói xong cô quay người đi vào trong, đi một mạch đến quầy bán băng vệ sinh. Bà dì sắp tới rồi nhưng “bánh mì” ở nhà của cô đã hết. Mà thứ này thì không thể để anh nhìn thấy được.

Cô vừa nhón chân với tay lên kệ hàng thì đã bị ai đó đẩy cho một cái. Mất đà, Bảo Tích bị ngã xuống đất. Ngay lúc này một người đàn ông bịt khẩu trang nhanh chóng đỡ cô dậy, vừa lắp bắp xin lỗi:

-Xin lỗi cô. Tại tôi bất cẩn quá.

Khi đứng được dậy, Bảo Tích vội lui một bước cách xa người kia:

-Không có gì. Lần sau anh cẩn thận hơn đi.

Cô vừa thả lỏng người thì ngay tức khắc người kia đã nhanh như chớp đưa tay về phía cô. Theo phản xạ tự nhiên, Bảo Tích đưa tay ngăn đỡ ở trước mặt. Một cảm giác bén nhọn xẹt qua cánh tay cô. Rất nhanh máu trào ra nhỏ giọt xuống chiếc áo bull trắng cô đang mặc.



Bảo Tích muốn rụt tay lại nhưng đã quá muộn, theo phản xạ cô liền đưa chân lên đạp một cái thật lực vào giữa hai chân tên kia. Nhưng gã cũng rất nhanh nhẹn tránh đi làm cú đá của cô rơi vào trên đùi hắn.

Vì dùng lực quá mạnh, lúc này Bảo Tích cũng ngã người xuống đất, tên kia bị đau nên lùi về phía sau vài bước.

-Có ai không, cứu mạng.....

Cô gào to lên. Gã đàn ông biết không thể làm gì thêm đành bỏ chạy một mạch về phía cửa thoát hiểm.

Hoàng Kỳ vừa từ bên ngoài rảo bước đi tìm cô thì lại nghe được tiếng hét thất thanh của cô. Anh liền lao nhanh về phía bên này, lại nhìn thấy cô đang nằm chật vật trên đất, người bê bết máu. Anh đỡ cô lên dựa vào người mình, gấp gáp hỏi nhanh:

-Bảo Tích, em có sao không? Sao lại thế này hả?

Một cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay lên đến đại não, khiến cô không thể chịu đựng được, khuôn mặt xinh đẹp cũng bắt đầu nhăn nhó.

-Aaa...

Cô rên rỉ một tiếng, tay phải ôm lấy chỗ vết thương ở cánh tay trái để máu có thể bớt chảy ra.

-Là ai đã làm ra chuyện này?

Giọng Hoàng Kỳ trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, ánh mắt đầy tia lửa hận. Mọi người xung quanh cũng lo lắng nhìn hai người hỏi han, có người còn muốn gọi cảnh sát.

Hoàng Kỳ nhấn điện thoại gọi cho Kỳ Dương:

-Gọi cho bác sỹ An chuẩn bị phòng cấp cứu. Tôi sẽ đến bệnh viện ngay.

Cất điện thoại vào túi, anh cúi người bế Bảo Tích chạy đi.

-Mọi người làm ơn tránh đường, tránh đường..