Cùng thời gian đó, trong câu lạc bộ tư nhân lớn nhất California, Hoàng Kỳ cầm một chén rượu, đi lại giữa đám người.
Bởi vì vừa rời khỏi nơi tổ chức sự kiện, không có thời gian ăn cơm tối, một cốc lại một cốc rượu vào bụng, cảm giác dạ dày hơi khó chịu. Chỉ là trong buổi trình diễn thời trang anh gặp được người quen cũ, không tiện từ chối gặp mặt mà phải đến đây.
Sau khi chào hỏi một lượt cho đúng phép lịch sự, Hoàng Kỳ tìm cái cớ đến khu nghỉ ngơi, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Bảo Tích.
“Em đang làm gì?”
...
“Mai anh về”
Ngắm nghía một lúc lâu cũng không thấy hồi âm. Đúng lúc này vang lên bên tai một giọng nữ gọi tên anh:
-Hoàng Kỳ.
Hoàng Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy trong bộ váy dạ hội màu đen đứng trước mặt anh, cười yêu mỵ.
-Tôi nghe David nói cậu có đến, nhìn một vòng lại không thấy đâu, hóa ra là trốn ở đây.
-Lisa?
Lisa vừa nói, vừa tiến tới đưa một ly rượu cho anh:
-Đã lâu không gặp nha.
Hoàng Kỳ đứng dậy, nhận ly rượu trên tay Lisa, gật đầu:
-Đã lâu không gặp.
Hoàng Kỳ có chút ấn tượng với Lisa. Cô ta học cùng đại học với anh ở Mỹ. Nhưng sau khi tốt nghiệp, anh vừa quản lý Hoàng Anh vừa học lên cao học theo đúng chuyên ngành. Còn Lisa lại rẽ sang hoạt động nghệ thuật.
Lisa thời còn học đại học không tính là quá xuất chúng, gu thẩm mỹ cùng cách ăn mặc của cô ta có phần không giống phái nữ, còn cắt tóc ngắn, nhìn như một cô nàng tomboy thực sự, chỉ được mọi người chú ý vì có nhiều tài lẻ. Sau khi thi vào học viện điện ảnh, Lisa tựa như được thay da đổi thịt, phong cách thay đổi, cũng có vẻ quyến rũ hơn.
-Cậu chỉ sang đây một mình thôi hả? Sao lại không thấy Thạch Quân đến vậy?
-Đợt này là chị gái Thạch Quân tham dự. Dù sao cách nhìn của phái nữ với thời trang nam giới cũng khách quan hơn.
Hoàng Kỳ nâng ly rượu đưa về phía trước:
-Chúc mừng, nghe nói tháng trước cậu đạt được giải thưởng cho bộ phim mới.
Lisa cười sáng lạng:
-Đều nhờ vào đạo diễn cùng biên kịch quảng bá tốt thôi.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhưng cô lại thấy ánh mắt của Hoàng Kỳ rơi vào điện thoại của anh. Lisa để ly rượu ở phía trước môi, nửa che nửa lộ mà đánh giá anh.
Người đàn ông kia vẫn như thiếu niên năm ấy như vậy, luôn rất lóa mắt. Mà sau thời gian dài không gặp khí chất càng thêm trầm ổn, càng có mùi vị đàn ông.
-Hình như cậu rất bận thì phải?
Cảm thấy mình hơi thất thố nên Hoàng Kỳ cất điện thoại quay ra mỉm cười với người đối diện:
-Xin lỗi. Là đang chờ tin nhắn của bạn gái tôi.
-Ồ, thì ra là như vậy à.
Trong tim Lisa bất chợt có một cảm giác mất mát không cách nào giải thích, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt rồi nhanh chóng được che đi.
Hồi còn học chung, cô ta ngưỡng mộ Hoàng Kỳ. Thậm chí trong buổi lễ tốt nghiệp năm đó, còn có dự định tỏ tình với Hoàng Kỳ. Nhưng rồi sau đó lại nhìn thấy anh ôm bó hoa lên tặng cô gái được mệnh danh là hoa khôi của khoa. Từ hôm đó, cô ta đành nén tình cảm chặt trong lòng.
Sau đó qua bạn bè và tin tức báo chí biết được anh vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim của giới thời trang, còn cô bạn kia cũng đã lập gia đình, cô ta vẫn ôm ấp hy vọng khi tạo dựng được chút tiếng tăm sẽ đến tìm anh.
Qua bao năm cố gắng để tạo dựng thành công trong sự nghiệp, giờ gặp lại anh lại nói với cô ta là có bạn gái rồi.
Ở bên kia Hoàng Kỳ nhìn thấy Kỳ Dương đã chỉ vào đồng hồ của mình vẫy gọi anh, liền gật đầu với cậu ta rồi khách sáo nói lời tạm biệt Lisa:
-Thời gian không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn có việc, xin lỗi trước không nói chuyện tiếp với cậu được. Khi nào đến Việt Nam hân hạnh được đón tiếp.
Anh mỉm cười gật đầu chào cô rồi đặt chén rượu xuống, xoay người đi tìm David, chủ nhân tiệc rượu hôm nay chào hỏi một cái, mới vừa đi vài bước thì bị gọi giật lại:
-Đợi một chút.
Lisa cầm ly rượu đi về phía anh. Lúc gần tới thì đôi giày cao gót vấp lên gấu áo dạ hội dài lượt bượt bên dưới làm cho cô ta ngã nhào về phía trước. Theo phản xạ Hoàng Kỳ giang tay đỡ lấy thân hình mềm mại. Lisa thì một tay níu chặt phần áo trước ngực Hoàng Kỳ, tay còn lại cầm ly rượu đã tạt một nữa lên người anh:
-Ôi, xin lỗi cậu. Tôi bất cẩn quá.
Hoàng Kỳ đỡ cô ta dậy, nhíu mày nhìn chiếc áo vec đã ướt vì rượu, còn lan cả vào áo sơmi bên trong. May mà hôm nay anh mặc áo màu sẫm:
-Không sao là tốt rồi. Lần sau cẩn thận một chút.
Nói xong anh cũng không dừng lại mà vừa cởi áo khoác ngoài vừa quay người đi luôn ra phía ngoài. Vì vội mà không để tâm lúc nãy Lisa gọi anh lại để làm gì. Mà cũng không ai để ý một chiếc máy ảnh lách tách kêu vài tiếng.