Mới vừa buông đũa, Bích Lư chống cằm nhìn cô, mở miệng nói:
-Sao thế? Sao không ăn nữa?
Bảo Tích ánh mắt nặng trĩu nhìn qua:
-Tôi ăn đủ rồi.
Minh Kha thấy thế, ngoắc tay gọi người phục vụ mang đến chút đồ ngọt, lại quay sang Thạch Quân hỏi:
-Đúng rồi! Thạch Quân, cậu và nữ thiết kế kia của Hoàng Anh sao rồi? Theo đuổi được chưa?
Bảo Tích vừa nghe xong dường như tim đập thịch một cái thật mạnh. Làm ơn đi. Cô cũng đâu có đắc tội gì nặng lắm với cuộc đời. Hoàng Kỳ không có phản ứng gì mà liếc nhìn Minh Kha một cái. Bàn tay anh vô thức đưa lên vuốt vuốt đuôi tóc của Bảo Tích.
Minh Kha vẫn hồn nhiên không nhận ra có gì đó không thích hợp. Anh ta thật sự không biết được tình hình.
Lần trước Thạch Quân ra nước ngoài công tác có nói qua vi đang theo đuổi người ta, lúc này chỉ là quan tâm bạn bè nên hỏi thăm thôi.
Bích Lư thuận miệng hỏi thêm:
-Anh còn từng theo đuổi nhà thiết kế của Hoàng Anh sao?
Thạch Quân thình lình bị nhắc đến cũng hơi thật bất đắc dĩ, uống một hớp rượu lớn giả vờ say khướt không nghe thấy.
Nhưng hiện thực đâu có dễ trốn như vậy. Bích Lư đột nhiên chớp chớp mắt:
-Bảo Tích, cô không phải thiết kế trưởng của Hoàng Anh đây sao? Cô có biết về người mà Thạch Quân theo đuổi không?
Bầu không khí trong phòng vì câu nói của Bích Lư đột nhiên ngưng đọng. Vài ánh mắt quét lên trên người Hoàng Kỳ và Bảo Tích.
Bảo Tích cười cứng ngắc “À” một tiếng, bàn tay lén hạ xuống dưới hung hăng mà nhéo đùi Hoàng Kỳ. Hoàng Kỳ đè tay cô lại, còn lưu manh nắm chặt trong tay anh, trên mặt lại bình tĩnh không gợn sóng, nhìn về phía Bích Lư.
-Sao thế? Cậu ta theo đuổi ai thì nhân viên của Hoàng Anh phải biết sao? Tôi không dư tiền nuôi cơm để nhân viên của tôi đi tò mò chuyện riêng tư nhà người khác.
Ngụ ý vô cùng rõ ràng, thái độ cứng rắn trong lời nói của anh làm Bích Lư nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng đề tài này dừng lại khi Thạch Quân uống đến mặt đỏ tía tai cắm đầu chạy vào nhà vệ sinh ói một trận.
Bữa gặp mặt kết thúc hơi gượng gạo nhưng vì Thạch Quân say quá nên không thể tiếp tục.
Lúc Bảo Tích đi ra đại sảnh, một cơn gió lạnh thổi đến, cuối cùng cô cũng cảm thấy mình được sống lại.
Sau khi lên xe, cô buồn bực mà nhìn chằm chằm cửa sổ xe, không nói một lời với Hoàng Kỳ. Tiền kiếm được thật không dễ chút nào. Cô chính là không nên nhất thời vì ma quỷ nhập mà đồng ý với Hoàng Kỳ đi đến buổi tiệc này.
Hoàng Kỳ từ cửa sổ xe nhìn thấy hình ảnh phản chiếu sắc mặt của Bảo Tích, hỏi:
-Mệt rồi?
-Anh nghĩ thử xem? Tôi tình nguyện dù có tăng tiền thưởng quý gấp mười lần cũng không thèm đi với anh?
Hoàng Kỳ bật cười đưa tay vuốt vuốt đầu cô
-Tiền thù lao của Thiết kế Tích lại đắt như vậy?
Bảo Tích muốn đánh gãy cái tay không an phận của anh, nghiêng người tránh né:
-Đắt sao? Anh hại tôi phải ngại ngùng đối mặt với Thạch Quân và Bích Lư, còn bị quay chóng mặt thê thảm, anh còn chê đắt? Đồ keo kiệt.
Cô mặc kệ tên đàn ông keo keo kiệt kiệt này, quay đầu đi tiếp tục đèn đường ngoài cửa sổ, lại thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân và Hoàng Kỳ trùng vào nhau, nhưng cũng có thể thấy anh đang cười.
Trong lòng vô tình có chút hoảng loạn, cảm giác này vừa chuyển đi thì sẽ rơi vào vực sâu gì đó. Cô dựa vào trên cửa sổ xe, lập tức nhắm mắt.
Hoàng Kỳ nhìn cô nhắm mắt thì nhắc nhở tài xế lái chậm lại. Đường từ trang viên về thành phố vô cùng bằng phẳng. Xe chạy êm ru có hiệu quả thôi miên rất tốt.
Khoảng mười phút sau, Bảo Tích thật sự mơ màng sắp ngủ, quay đầu vào, liền dựa vào vai người bên cạnh.
Tay Hoàng Kỳ chậm rãi vòng qua lưng cô, giữ cô cố định ở trong ngực anh, không hề lay động theo đường xá.
Xe chậm rãi đi xuống núi về lại thành phố.
Hoàng Kỳ cúi đầu một cái, phát hiện mặt cô gần trong gang tấc. Anh ngửi được mùi hương dầu gội thoang thoảng bên chóp mũi. Lồng ngực phập phồng, anh vô thức cúi xuống đặt một nụ hôn trên trán của cô.
Rõ ràng chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng cũng sinh ra một loại cảm giác lâng lâng khó tả. Hoàng Kỳ bật cười tự giễu. Anh đã thèm khát phụ nữ đến thế nào mà chỉ một nụ hôn đã cảm giác thỏa mãn thế này chứ?
Di động của anh chợt rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
Lúc anh nhích người lấy di động đặt ở bên tai, nhỏ tiếng nói chuyện thì Bảo Tích tỉnh giấc, cảm thấy nguời mình đang dáng trên ngực Hoàng Kỳ, tim cô đập liên hồi, vội vàng nhắm mắt lại.
Cái gì đây? Không phải cô chỉ mới ngủ một lúc thôi sao? Bên tai vang lên âm thanh nói chuyện nhỏ nhẹ của Hoàng Kỳ.
-Ừm? Còn khoảng gần một tiếng nữa mới tới?
Tư thế Hoàng Kỳ không đổi, lại cúi đầu nhìn thoáng qua Bảo Tích đang ngủ, thanh âm càng trở nên trầm thấp.
-Được! Con đã biết, đợi một lúc nữa con về. Chăm sóc mẹ giúp con.
Sau hai câu nói đơn giản, anh cúp điện thoại, bên trong xe tiếp tục yên tĩnh lại. Cảm giác căng chặt trong ngực Bảo Tích nới lỏng đi nhiều.
Bên tai cô là tiếng hít thở của Hoàng Kỳ, chóp mũi quanh quẩn mùi rượu nhàn nhạt, không biết là mùi rượu trên người anh hay trên người cô nữa.