Cướp Lấy Em

Chương 7




Edit by Góc nhỏ của Nguyệt

----------------------------

----------

Cố Phi đột nhiên làm khó dễ dọa ngồi cùng bàn nhảy dựng, vì thế ngồi cùng bàn oán giận nói: "Thằng nhóc cậu có chứng động kinh sao?"

Cố Phi nói: "—— Cái tên Chu Đường kia, là tự mình đi?"

"Đương nhiên không phải! Mang theo Tô Nhiễm cùng nhau đi!"

Cố Phi bắt đầu nghiến răng kẽo cà kẽo kẹt.

"Tô Nhiễm có Alpha, đến lượt thằng đó mang đi sao?"

Ngồi cùng bàn lại đột nhiên giống như vừa nghe được chuyện gì chê cười xong, hết sức vui mừng nói: "Ồ, cậu biết được còn rất nhiều nha, nhưng mà... Alpha kia của cậu ấy, cũng có thể kêu là Alpha?"

"Có ý gì?"

Ngồi cùng bàn hạ giọng: "Cậu biết không? Alpha ban đầu của Tô Nhiễm, rất trâu bò, là thiếu gia nhà thị trưởng!"

"Biết là thiếu gia nhà thị trưởng, thằng đó còn dám đoạt!"

"Omega của thiếu gia nhà thị trưởng, thế mà còn phải tự mình đi làm thêm kiếm phí sinh hoạt, cậu nghe nói chưa?"

Cố Phi bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Ai đi làm thêm kiếm phí sinh hoạt?"

"Tô Nhiễm đó." Ngồi cùng bàn nói như đương nhiên: "...Nếu không có đồng phục, phỏng chừng cậu ấy đến quần áo cũng không có để mặc, con trai thị trưởng trâu bò như vậy, thế mà một tháng chỉ cho cậu ấy 3000 tệ, đủ để làm gì?"

"3000 tệ rất ít?"

Ngồi cùng bàn nói: "Tôi nói này, sao mấy người các cậu lại khuyết thiếu thường thức sinh hoạt như vậy a, Omega không giống chúng ta, bọn họ phải mua ức chế tề!"

"Mỗi tháng một lọ, 2680 tệ! Dư lại 300 tệ, đến ăn cơm cũng không đủ!"

Cố Phi cảm thấy không thể tưởng tượng: "Vậy sao cô ấy không đi đòi?"

Ngồi cùng bàn nhướng mày: "Cậu ấy đi đòi, nhưng người ta cũng không cho a, không đuổi cậu ấy ra đã là không tồi."

Cố Phi sững sờ tại chỗ.

Ngồi cùng bàn vẫn cứ lải nhải: "Cho nên nói đi, cậu ấy rời đi cùng Chu Đường, tôi còn rất tán thành... Ít nhất Tô Nhiễm còn có người che chở."

"Tên nhóc Chu Đường này, tuy có chút hỗn láo, nhưng nhân phẩm không tồi, ít nhất thì cũng hơn thiếu gia nhà thị trưởng kia, chai dầu đổ cũng không biết đỡ, xứng đáng bị người ta thọc gậy bánh xe."

Cố Phi xanh mặt đi về nhà.

Hắn tìm được quản gia của mình, gọn gàng dứt khoát mở miệng: "Chú Trương, có phải Tô Nhiễm từng tới đây muốn lấy tiền?"

Quản gia đầu tiên là sửng sốt, tiện đà cười: "Là có... Gửi tới một ít đồ, chờ một chút, tôi mang tới cho ngài."

Ông lấy tới ba túi văn kiện, ngày tháng trên đó đều không giống nhau, cái sớm nhất là ba năm trước, cái gần đây cũng hơn hai năm.

Túi văn kiện được bảo tồn rất tốt, ngoại trừ bên ngoài có hơi cũ, thì tất cả đồ vật bên trong đều hoàn hảo, thậm chí còn chưa được mở ra.

Bên trong túi đầu tiên là một phần tài liệu còn có một bức thư, Tô Nhiễm nói, bởi vì liên quan đến màu sắc dây xích, cho nên cô không thể đi lãnh ức chế tề miễn phí, cho nên hy vọng Cố Phi có thể ký tên.

Túi thứ hai vẫn là một phần tài liệu cùng một bức thư, Tô Nhiễm nói cô đã không mua nổi ức chế tề, nếu Cố Phi đồng ý, thì tuần sau cô muốn trở về lấy ít tiền.

Túi văn kiện thứ ba không có tài liệu, chỉ có một tờ giấy hơi mỏng, trên đó nói cô đã tìm được công việc có thể kiếm tiền, nếu không gặp phải vấn đề không giải quyết được, thì cô sẽ không lại đi quấy rầy hắn.

Nhưng ở trong ấn tượng của Cố Phi, Tô Nhiễm không có tới lấy tiền.

Cố Phi không biết thời điểm cô gửi những văn kiện này trong lòng đã chờ mong thế nào, nhưng cuối cùng hắn vẫn cô phụ.

Hắn quay đầu nhìn về phía quản gia: "...Vì sao mấy thứ này chú chưa từng đưa cho tôi xem qua?"

Quản gia thập phần vô tội: "Thiếu gia, là ngài tự mình nói không cần xem."

Lần đầu tiên Tô Nhiễm gửi thư lại đây, quản gia cầm túi văn kiện, tất cung tất kính đưa cho Cố Phi: "...Thiếu gia, tiểu thư Tô Nhiễm gửi thư cho ngài."

Cố Phi đang có buổi tụ tập hằng ngày với đám hồ bằng cẩu hữu, nào có tâm tư xem cái này.

Có một bằng hữu cười hì hì nói: "Ồ, con dâu nuôi từ bé của Cố đại thiếu gửi thư tới đây, còn không được đọc trước mặt mọi người sao? Đúng là làm chúng tôi mở rộng tầm mắt!"

Mọi người cười vang không ngừng, Cố Phi cảm thấy vô cùng mất mặt.

Hắn không kiên nhẫn quát lớn: "Chú Trương, về sau mấy thứ lung tung rối loạn đó đừng đưa tới cho tôi! Trực tiếp vứt bỏ!"

Quay đầu lại hắn liền hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu, cũng không hề nhớ tới còn một Omega đang mắt trông mong chờ hắn hồi âm.

Cố Phi có hơi trố mắt.

Làm Alpha của người ta... Hắn có phải thật sự có chút không xứng chức hay không?

Nhưng lập tức, hắn nhớ tới một sự kiện khác —— Tô Nhiễm nói, nếu không gặp phải vấn đề cô không giải quyết được, thì cô sẽ không tới quấy rầy hắn.

Nhưng vào mấy tháng trước, cô lại tới hai lần liên tiếp.

Lần đầu tiên thì hắn đang giúp một tình nhân nhỏ làm tiệc sinh nhật, Tô Nhiễm một mình lẻ loi ngồi ở hoa viên vào đêm khuya, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Lần thứ hai vừa lúc hắn tâm tình không tốt, nhìn thấy người đứng ở cổng lớn, dứt khoát phân phó quản gia không cho vào, Tô Nhiễm cũng không nói gì, liền đi rồi.

...Cô gặp phải phiền toái gì sao?

Cố Phi giống như phát điên mà chạy ra: "Camera đâu! Tra camera cho tôi!"

Mọi người đều bị hắn dọa cho hoảng sợ, nhưng cũng lập tức dựa theo phân phó của vị đại thiếu gia này làm việc.

Tòa nhà của Cố đại thiếu là khu biệt thự ở lưng chừng núi, yên tĩnh vắng vẻ, an ninh và giám sát đều vô cùng chặt chẽ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể tra được trạm giao thông công cộng ở giao lộ.

Hắn tua đến hơn hai tháng trước, cái ngày Tô Nhiễm tìm tới, sau đó trơ mắt nhìn Omega thất hồn lạc phách gục đầu đi xuống núi, sau đó đứng ở ven đường chờ giao thông công cộng.

Lúc trước vì có thể làm cô cách xa chính mình một chút, Cố Phi cố ý chọn trường học và phòng ở gần như là ở hai đầu của thành phố, ném Tô Nhiễm ra ngoài rất xa.

Phải đợi giao thông công cộng mà nói, vừa rất xa mà lại bất tiện, bởi nó không đi thẳng tới mà cần phải chuyển xe, rất phiền toái.

Tô Nhiễm vì sao không gọi xe?

Nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn liền minh bạch —— Tô Nhiễm không có tiền.

Người đến cơm còn không có để ăn, thì lấy đâu ra tiền mà nhàn rỗi gọi xe.

Tuy nhiên Tô Nhiễm đứng ở nơi chưa được bao lâu, thì một chiếc màu đen xe ngừng ở bên người cô, một chàng trai có vóc dáng rất cao đi xuống.

Cố Phi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra —— đây là cái tên chó Chu Đường kia!

Tô Nhiễm tựa hồ rất sợ hãi, rụt người lại, nhưng ngay lập tức đã bị nắm tóc, nửa cưỡng bách ngẩng đầu lên.

Hình thể Omega chỉ bằng một nửa chàng trai kia, bị áp chế gắt gao, giãy giụa hai cái đã không động đậy nổi, sau đó bị cắn một ngụm sau gáy.

Thân thể Tô Nhiễm mềm xuống trong nháy mắt, nửa kéo nửa ôm bị mang đi.

Hàm răng Cố Phi nghiến đến mức vang lên ken két, cả người đều run rẩy.

Tô Nhiễm không phải ngoại tình —— ít nhất thời điểm ban đầu không phải.

Cô gặp phiền toái, muốn đến xin giúp đỡ, nhưng Alpha của cô không muốn giúp cô.

Hắn tự mình đẩy cô ra ngoài.

......

Tô Nhiễm ngồi trên sô pha trong phòng khách của một ngôi biệt thự lớn, có chút vô thố nhìn chén trà đang bốc khói trước mắt.

Một người phụ nữ trung niên mặt mày nhu hòa đặt mâm đựng trái cây trước mặt cô, cười nói: "Cô bé, ăn chút gì trước đi, tiểu thiếu gia cùng lão thái gia nói chuyện xong thì sẽ đi ra."

Tô Nhiễm câu nệ nói lời cảm ơn, lại có chút lo sợ bất an: "...Xin hỏi, đây là nơi nào ạ?"

Chu Đường cái gì cũng không nói, xuống máy bay đã đưa cô tới đây, sau đó Alpha bị xoắn lỗ tai kéo vào thư phòng, chỉ còn cô một người ở phòng khách.

Người phụ nữ kia ôn hòa cười: "Nơi này là nhà cũ của tiểu thiếu gia nhà chúng tôi, đừng khách khí, ngồi trước, chờ một chút thì tốt rồi."

Cách một cánh cửa trong thư phòng, Chu Đường quỳ gối trên sàn nhà, ngồi đối diện là một ông lão mặt mày nghiêm khắc.

"Thằng nhóc thúi! Ta cho cháu nghĩ lại, này thì đi đoạt người!"

Ông cụ tóc đã trắng hết, tuy rằng trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng thời điểm mắng chửi người vẫn trung khí mười phần*, quơ quải trượng đến uy vũ sinh phong*.

*Trung khí mười phần (中气十足): tràn đầy sức sống, tràn đầy năng lượng, chỉ trạng thái tốt nhất của cơ thể.

*Uy vũ sinh phong (虎虎生风): hình dung hùng tráng uy vũ, khí thế phi phàm.

Chu Đường nửa thẳng lưng, cứ việc đau nhe răng trợn mắt, nhưng anh vẫn cười: "...Thế nào? Ánh mắt cháu trai ông không tồi đi? Bọn cháu xứng đôi không?"

Ông lão tức tới mức đến râu cũng nhếch lên, lại là một quải trượng: "Thằng nhóc thúi! Cháu còn không biết đổi ý!"

Chu Đường bất cần đời*: "Coi trọng thì phải đoạt lấy, cô ấy đi theo cháu khẳng định sẽ tốt hơn!"

*Gốc là Hỗn bất lận [混不吝]: là một tiếng địa phương Bắc Kinh, ý chỉ là có gì cũng không thèm quan tâm, nghĩa gần với "không sợ gì hết".

Sau khi ăn mấy quải trượng, liền có máu theo áo sơ mi đơn bạc chảy xuống, tích táp lưu trên sàn nhà.

Ông cụ cau mày: "Trên lưng cháu sao lại thế này?"

Mới mấy quải trượng, không đến mức thấy máu.

Chu Đường không thèm để ý nói: "Lúc trước bị bỏng, nhưng còn chưa lành hẳn, có lẽ là miệng vết thương lại rách."

Ông lão tuy nghiêm khắc, nhưng chung quy cũng là ông ruột, rốt cuộc đau đầu thỏa hiệp: "Đón Omega của cháu đi, nhanh chóng lăn lăn lăn!"

Chu Đường vui rạo rực theo tiếng, từ trên mặt đất bò dậy chạy ra bên ngoài.

"Chờ một chút!"

Chu Đường quay đầu lại: "Làm sao vậy ông nội? Còn có chuyện gì sao?"

"Cháu... Cháu đem người tới đây, cũng không thể hối hận!" Ông lão nói: "Không thể có mới nới cũ! Chu gia chúng ta không thể bại hoại như vậy!"

"Yên tâm đi ông nội!"

Tô Nhiễm nhìn Chu Đường ra tới, có chút mờ mịt đứng lên, lại bị nắm tay kéo ra cửa.

Người phụ nữ lúc nãy cũng đuổi theo ra: "Ai? Tiểu thiếu gia, chỉ vậy đã đi rồi sao?"

Chu Đường cười tủm tỉm vẫy tay: "Ừm, đi đây chị Chu, lần sau lại đến thăm mọi người!"

Chu Đường từ gara tìm một chiếc xe, chở Tô Nhiễm, đi đến một ngôi nhà khác.

Anh mở cửa, lôi kéo Tô Nhiễm đi vào: "Nhìn xem có thích không? Phong cách trang hoàng gì đó... Không thích thì chúng ta có thể sửa lại."

Tô Nhiễm do do dự dự nói: "Có hơi quen mắt..."

Sao lại giống phong cách trang trí phòng ở trong thành phố H của Chu Đường lúc trước thế nhỉ.

Chu Đường nói: "Bởi vì căn nhà lý tưởng anh muốn chính là loại này, ngay từ đầu cho rằng em sẽ không theo anh đi qua bên đây, cho nên dứt khoát mua một căn y chang bên kia."

Tô Nhiễm: "......"

Nên nói anh tài đại khí thô* hay là có tiền đốt đây.

*Tài đại khí thô (财大气粗): ý nói giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) hoặc phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.

Nhưng Chu Đường đã cởi áo sơ mi của mình ra, ghé vào trên sô pha: "...Giúp anh bôi chút thuốc, Nhiễm Nhiễm, lưng anh đau quá."

Tô Nhiễm liếc mắt nhìn qua một cái, nháy mắt hoảng sợ.

Sơ mi trắng của Alpha đã ướt dầm dề một tảng lớn đỏ thẳm, chỉ là do duyên cớ mặc áo khoác nên không thế nào thấy được.

"Đây là bị làm sao nữa vậy? Là do miệng vết thương lúc trước lại nứt ra sao?"

Chu Đường nằm úp mặt trên sô pha, rầu rĩ cười: "Ừm, ăn mấy quải trượng, ông cụ đã có tuổi, nhưng sức lực lại không nhỏ..."

......

Tô Nhiễm đi theo Chu Đường đến thành phố mới ở.

Sau đó cô lại đến một trường học mới, quen biết rất nhiều bạn bè của Chu Đường, cũng dần dần có vòng bạn bè của riêng mình.

Không thể không thừa nhận, cuộc sống này thật sự tốt hơn lúc trước quá nhiều.

Còn Cố Phi sau khi trằn trọc thì tìm mọi cách liên hệ với cô, còn hoàn toàn uyển chuyển tỏ vẻ, nếu cô nguyện ý trở về, như vậy hắn có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ.

Tô Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, không lưu tình chút nào cự tuyệt hắn, sau đó kéo số điện thoại vào sổ đen.

Tự nhiên cũng không biết bộ dáng Cố thiếu gia ở đầu bên kia đang tức đến mức dậm chân.

Một ngày nọ, sau khi ăn tối xong, Tô Nhiễm ngồi trước bàn máy tính chăm chú nhìn màn hình.

Lúc đầu Chu Đường cho rằng cô đang làm bài tập, không đi quấy rầy, nhưng thẳng đến hơn mười giờ thời điểm nên lên giường nghỉ ngơi mà cô vẫn còn xem.

Chu Đường cảm thấy kỳ quái, liền thò lại gần: "Em coi cái gì mà nghiện vậy..."

Vừa dứt lời anh liền ngây ngẩn cả người.

Trên màn hình máy tính hiện thị đủ kích cỡ cùng kiểu dáng của các loại dây xích, Omega vẻ mặt buồn rầu quay đầu lại: "Em rối rắm quá, hoa văn gợn sóng hay là mảnh bện, loại nào tốt hơn đây?"

"Anh cảm thấy loại nào tốt?"

Chu Đường: "......"

Anh trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên từ trong ổ chăn nhảy dựng lên, bắt lấy áo khoác, phủ thêm liền ra cửa.

Tô Nhiễm giật mình nói: "Anh muốn làm gì?"

"Ừm, anh đi ra ngoài một chuyến, hỏi Cục Dân Chính có thể tăng ca một chút hay không."

Alpha chân dài đi rất nhanh, chỉ một lát đã truyền đến tiếng đóng cửa.

Tô Nhiễm trố mắt một lát, vội mặc áo ngủ, lê dép lê đuổi theo.

"Anh điên rồi sao! Đây là nửa đêm!"

"Này! Trở về! Anh không có mặc quần đó!"

——END——