Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 68




Edit: Ve

Beta: Miêu Nhi

"Chị đi đánh nhau hả? Tại sao không gọi em?"

Ngươi không gây chuyện là quá tốt rồi. Văn Khanh cầm một cái đùi gà nhét vào trong miệng Phượng Hoàng: "Chuyện nhỏ này đâu cần em phải ra tay? Em là đòn sát thủ của chị, nhất định phải được dùng ở thời khắc mấu chốt."

Tiểu Phượng Hoàng gật gù tán thành: "Cũng đúng, về sau có việc gì chị nhất định phải gọi em đó."

"Được, mau ăn cơm đi, game bảo trì ba ngày, chị đến công ty có chút chuyện, em ở nhà không được chạy loạn."

"Vâng"

Ngay lúc người chơi mong mỏi đợi chờ, Diệt Thế sẽ đánh trả Tây Môn Đại Nhân sau khi bị luân bạch như thế nào, hệ thống đột nhiên thông báo bảo trì ba ngày. Phiên bản kế sẽ có những trải nghiệm mới, bản đồ mới, cùng các loại hình thức thi đấu, đồng thời nhân cơ hội này, 《 Thần Ma 》 sẽ mở ra dịch dinh dưỡng trong khoang trò chơi.

Game cập nhật là chuyện bình thường, người chơi mặc dù hùng hùng hổ hổ nhưng vẫn lên Website Games đặt mua phiên bản nâng cấp khoang trò chơi. Lúc đắm chìm trong games, một ngày ba bữa cũng cảm thấy rất lãng phí thời gian, có dịch dinh dưỡng đương nhiên là quá tốt rồi!

《 Thần Ma 》ra mắt hai năm, người chơi đã quen thuộc với giờ giấc sinh hoạt này, ba ngày không chơi phảng phất như hồn vía cũng mất đi, vò đầu bứt tai chờ game mở lại máy chủ. Trải qua ba ngày chờ đợi dài đằng đẵng, rốt cục game cũng bảo trì xong.

Mà khi người chơi online, lại gặp lại 001, lần này, hắn hỏi có muốn điều chỉnh cảm giác đau hay không.

Trải nghiệm cảm giác đau là đổi mới vô cùng đặc sắc của《 Thần Ma 》, lúc trước trải nghiệm mặc dù rất thật, nhưng hoàn toàn không có cảm giác, bị công kích, bị chết cũng không hề đau, cùng người khác ôm hay nắm tay cũng không có xúc cảm, ăn cái gì cũng không có vị...

Phiên bản mới của 《 Thần Ma 》có tất cả 5 giác quan của con người: thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác đều có khiến trải nghiệm của người chơi càng thêm chân thật.

Hơn nữa sau bản nâng cấp lần này, trong game có vẻ hài hòa hơn nhiều, người chơi chủ động bật PK rất ít, người cố tình gây sự cũng ít đi... 《 Thần Ma 》đột nhiên bước vào thời kì hài hòa trước nay chưa từng có.

Có người thì nói vui vui vẻ vẻ chơi game không tốt sao? Đánh đánh giết giết làm cái gì. Có người lại vô cùng khó chịu, không thể thoải mái thì chơi game làm gì? Mà người khởi xướng Văn Khanh lại cực kì vừa lòng, sở dĩ game bạo lực mọc lên như nấm cũng bởi vì trừng phạt quá nhẹ, dù giết người cũng không bị làm sao, vậy còn cố kỵ cái gì chứ.

Mà một khi gây chuyện sẽ bị phạt giống như trong hiện thực, như vậy đầu óc sẽ thanh tỉnh hơn rất nhiều - biết kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Thời điểm Vu Quy nghe đến việc điều chỉnh cảm giác, cô không khỏi có chút mơ hồ, đời trước mãi đến lúc cô chết 《 Thần Ma 》còn chưa đột phá kỹ thuật đến mức này mà? Hiện tại sao mới qua hai năm đã đột phá rồi?

Cô vừa onl liền đi tìm Hoa Nguyệt Dạ nghe ngóng tin tức, trong nhà Hoa Nguyệt Dạ có cổ phần của 《 Thần Ma 》, cô ấy chắc chắn sẽ biết chút tin tức nội bộ.

Nhưng mà Hoa Nguyệt Dạ vừa thấy cô liền lộ vẻ mặt đưa đám: "Cổ phần của nhà em bị người thu mua, về sau không thể tùy hứng chơi trò chơi được nữa! Cha em còn nói không cho em gây chuyện thị phi trong game, nếu không sẽ không cho em tiền tiêu vặt nữa. Vu Quy, em chắc chắn không phải con ruột..."

Vu Quy quá sợ hãi: "Sao có thể? Là ai thu mua?"

Hoa Nguyệt Dạ bị phản ứng của cô làm cho giật cả mình: "Em cũng không biết, nghe nói là cổ đông bên kĩ thuật, còn thu mua cổ phần của mấy nhà nữa..."

Vu Quy lần này thật sự ngây ngốc, cô nhớ rõ 《 Thần Ma 》trong năm thứ ba phát hành, có một lần đầu tư góp vốn vô cùng lớn, sở dĩ cô giao hảo với Hoa Nguyệt Dạ chính là muốn nhanh chóng nắm được tin tức nội bộ, kiếm được một ly canh. Trong game cho dù tốt cũng không bằng cắm một chân vào gốc rễ, Vu Quy tính toán khá tốt, cũng đã chuẩn bị kỹ càng, lại không nghĩ đến chuyện đột nhiên xuất hiện biến cố.

Đúng lúc này, hệ thống thông báo lên trang đầu một tin tức:

"Nhiệt liệt chúc mừng Tây Môn Đại Quan Nhân thu mua thành công công ty Cụ Phong! Vì để tránh người chơi cảm thấy Boss gian lận, phá vỡ cân bằng game, từ nay trở đi, tài khoản của Tây Môn Đại Quan Nhân từ người chơi chuyển thành NPC! NPC người thật đầu tiên của server, tương tác càng chân thực, trải nghiệm càng thêm hứng thú! Hoan nghênh đến chơi đùa ~"

[Thế Giới] Tiểu Bạch Bất Bạch: Móa móa móa! Lợi hại! Đây mới là cảnh giới tối cao, một lời không hợp liền thu mua, lão đại mời nhận lấy quỳ gối của ta!

[Thế Giới] Na Yêu Đại: Thả tim cho lão đại! Điên cuồng thả tim!

[Thế Giới] Nhất Thế Độc Bạch: Lão đại còn thiếu trang sức chân không? Cái loại biết làm ấm giường biết bán manh á!

[Thế Giới] Hoa Vị Miên: Nguyên lai Đại Quan Nhân mới thật sự là thổ hào! Bây giờ nhìn lại số tiền treo thưởng của Hoa Nguyệt Dạ, tự dưng cảm thấy giống tôm tép nhãi nhép thế nhỉ?

[Thế Giới] Tuyệt Địa Phùng Sinh: NPC người thật tuyên bố nhiệm vụ có nhìn người hay không vậy? Tỉ như Diệt Thế có thù với cô, cô liền không giao nhiệm vụ?

[Thế Giới] Tiện Manh Tiểu Kê: Độ thiện cảm của mỗi NPC đều không giống nhau! Chẳng nhẽ đại lão lại đi làm trò rẻ tiền này? Dù sao cũng là công ty của cô, phải chú ý độ ảnh hưởng chứ.

[Thế Giới] Na Yêu Bạch: Thật không hiểu nổi thế giới của người có tiền, vài phút tiêu hơn trăm vạn thì làm NPC làm gì nữa? Tốn công lại chả có lợi lộc gì.

[Thế Giới] Tiểu Bạch Bất Bạch: Cho nên ngươi không phải là kẻ có tiền đúng không!

[Thế Giới] Thuần Thuần Xuẩn: Trước kia ta rất thích một trò chơi, về sau nó lại ngừng hoạt động. Lúc đó ta vô cùng hi vọng mình có tiền để thu mua công ty game kia, không vì cái gì khác, chỉ hi vọng có thể khiến bản thân chơi đã nghiền. Quan Nhân không chừng cũng vì quá thích 《 Thần Ma 》 chăng.

[Thế Giới] Nhất Kiếm Tây Lai: Chức năng mới rất đáng khen ngợi.

[Thế Giới] A Hoan: Cúng bái Lão đại!

[Thế Giới] A Hoan: Lão đại nhìn ta có quen mắt không? Cầu nhiệm vụ ẩn!

[Thế Giới] Tiểu Bạch Bất Bạch: Lão đại nhìn ta! Xin nhiệm vụuuuu!

...

Văn Khanh vô cùng sung sướng, có lẽ làm một NPC cũng không tệ.

Không có cách khác, thuộc tính của cô quá cao, liên tục phải che che lấp lấp, không thoải mái một chút nào, còn không bằng làm NPC, thường ngày đùa giỡn với người chơi cũng không tệ.

Về phần sắc mặt của mấy người Diệt Thế khi nhìn thấy tin tức, không cần nghĩ, nhất định là rất đặc sắc.

Xác thực, trong bang hội Diệt Thế, một đám người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó xử. Bọn họ không phải đá trúng thiết bản, mà là một tấm hợp kim titan!

Vu Quy không thể nào bình tĩnh được nữa, từ lúc trọng sinh đến nay cô ta luôn thuận buồm xuôi gió, quỹ đạo cuộc đời không hề có biến cố gì, thật không nghĩ giờ phút này lại xảy ra biến cố. Tây Môn Đại Quan Nhân rốt cuộc là ai? Sao có thể làm ra kỹ thuật tân tiến như vậy? Còn có tài chính hùng hậu kia nữa? Phải chăng cũng trọng sinh giống cô?

Không, không thể nào, nếu cô ta cũng trọng sinh, tại sao lại mặc kệ để mình tùy ý lấy đi kỳ ngộ mà không đoạt lại. Nhưng nếu không phải trọng sinh, thì tại sao đời trước tài khoản của cô ta chưa từng xuất hiện?

Vu Quy tâm loạn như ma, hoàn toàn nghĩ không ra tình hình là như thế nào.

Văn Khanh cũng mặc kệ cô ta nghĩ gì, đôi khi làm lơ lại gây ra sự tổn thương lớn nhất. Vu Quy coi cô là đối thủ, nhưng trong mắt cô đối phương chẳng là cái thá gì cả.

Kẻ cầm đầu hại chết nguyên chủ Hoa Nguyệt Dạ đã bị cô luân bạch, hiện tại đã xóa nick off game, cô cũng không truy cứu nữa. Chẳng qua coi như cô không truy cứu, tình hình Hoa Nguyệt Dạ ngoài hiện thực cũng không khá hơn là bao, sớm muộn gì vì "trượng nghĩa" cũng phải trả giá đắt.

Sau khi Hoa Nguyệt Dạ rời đi, lại có mấy người chơi sợ bị Văn Khanh trả thù cũng xóa nick off game. Kỳ thật lo lắng của bọn họ quá dư thừa, cô cũng không có hứng thú động tay động chân với bọn họ, huống hồ đối với mấy tên vô danh tiểu tốt, cô căn bản không có nhớ kỹ.

Vu Quy cũng không biết xóa nick lúc nào, bởi vì rất nhiều người đang chú ý cô, chờ đợi phản ứng của cô, cho nên cô ta vừa đi mọi người liền biết. Người chơi nghị luận một hồi, sau đó gạt những thứ này sang một bên, trò chơi sau khi cập nhật càng thêm thú vị, làm gì có ai rảnh rỗi quan tâm mấy chuyện này?

Sau khi Văn Khanh làm NPC thì vô cùng nhàn nhã, mỗi ngày đi câu cá ngắm phong cảnh, nghiên cứu một chút mỹ thực, làm chút dược tề, thời điểm nhàm chán thì đi trêu đùa người chơi một chút, giống như một vị khách du lịch vô cùng ung dung.

Cha mẹ Tịch biết con gái chơi game còn mở ra sự nghiệp, hai người đều vô cùng cao hứng. Bọn họ rất tiến bộ, không hề gia trưởng chút nào, không giống các phụ huynh khác nghe thấy con chơi game là cấm tiệt.

Văn Khanh miệng lại ngọt, mỗi ngày dỗ dành bọn họ đến mặt mày hớn hở, thời điểm bị thúc cưới, Văn Khanh lôi Tiểu Phượng Hoàng ra chống đỡ một phen, thành công chặn miệng bọn họ. Về sau, cô lại thu dưỡng hai đứa bé, cha mẹ Tịch có con cháu dưới gối, hưởng hết niềm vui gia đình, mãi đến khi qua đời cũng vô cùng an tường.

...

Trở lại không gian, Tiểu Phượng Hoàng vẫn chưa thỏa mãn, nơi này trống rỗng tịch mịch lạnh lẽo, sao sánh được náo nhiệt phồn hoa của nhân thế? Tâm muốn rong chơi, hoàn toàn không muốn về.

Sau khi Văn Khanh dùng bạo lực trấn áp Tiểu Phượng Hoàng, ném nó tới góc tường để tu luyện, rồi mới đi đánh thức Tịch Vân Khanh: "Cô hài lòng hay không?"

Tịch Văn Khanh giật mình trong chốc lát, mới bừng tỉnh hoàn hồn:"Nếu là tôi thì chưa chắc sẽ tận tâm với họ như vậy, vì tôi là con gái của họ, đương nhiên hưởng thụ hết thảy những thứ họ cho. Lúc tức giận sẽ không lựa lời nói, không cao hứng sẽ phát cáu với bọn họ, rõ ràng là người thân cận nhất, lại luôn trong lúc lơ đãng tổn thương họ... Cảm ơn cô, thay tôi chiếu cố cha mẹ, để bọn họ an hưởng tuổi già."

"Không cần cảm ơn, cô có thể nghĩ thoáng như vậy là tốt rồi." Cuối cùng, Văn Khanh lại thêm một câu: "Nếu cô thành tâm, kiếp sau có thể sẽ được đoàn tụ với họ."

Mắt Tịch Văn Khanh sáng lên:"Thật sao?"

Văn Khanh gật đầu, Tịch Văn Khanh rốt cục mỉm cười rời đi.

Con người đôi khi rất mâu thuẫn, một số thời điểm ngươi sẽ thấy cha mẹ dong dài, quản quá nhiều, sẽ vì các loại sự tình lông gà vỏ tỏi mà tổn thương lẫn nhau... Thế nhưng khi ngươi thật sự rời đi, lại không nhịn được tưởng niệm, cho dù bọn họ ngàn vạn lần không tốt, nhưng thời điểm ngươi rời đi vẫn là không nỡ...

Văn Khanh cầm bàn tay vàng - trọng sinh và vạn người mê thả vào không gian vô tạn, sau đó chờ đợi người ủy thác kế tiếp.

*

"... Ghét nghèo, yêu giàu thì làm sao? Yêu thích hư vinh thì làm sao? Từ nhỏ đến giờ tôi chịu khổ đủ rồi, tôi muốn làm người có tiền thì đã làm sao?!! Chỉ yêu đương mấy năm thôi mà, chẳng lẽ không thể chia tay sao? Kết hôn thì còn có thể ly hôn, tôi chia tay hắn thì phạm tội gì! Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?"

Văn Khanh nhìn người ủy thác hùng hùng hổ hổ trước mắt, có chút đau đầu. Đến nơi này người ủy thác nào không phải bi thương đau buồn, lần đầu tiên gặp được người có sức sống như vậy, ách, mặc dù tam quan không dám khen tặng.

Chẳng qua so với cô ấy, trong thế giới này tam quan không bình thường nhất chính là nam chính---------

Say rượu tỉnh lại có được đôi mắt thấu thị*? Ha ha, phát đạt!

*Để chỉ khả năng có được thông tin về một đối tượng, người, địa điểm hoặc sự kiện vật lý thông qua các phương tiện khác thay vì các giác quan thông thường đã được biết.

Vị mỹ nữ kia, tôi biết quần lót của cô là màu gì nha!

Oa! Nhìn không ra cô ta dâm đãng như vậy!

Hoa hậu giảng đường thanh thuần thế nhưng không mặc nội y?

...

Trạch nam FA Lý Hạo Thiên sau khi có được dị năng, các loại mỹ nữ đua nhau mà đến, cùng nhìn hắn dùng dị năng quậy tung đô thị thế nào!