Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 50




Edit: Tiểu Hạ
Beta: Linh211+Miêu Nhi
Fanpage: Bạch Điệp Gia Trang 

Sau khi tổ chức Bách hoa yến, triều đình vốn đang sóng yên biển lặng đột nhiên bị một tin tức làm cho dậy sóng.

Thánh thượng muốn lập An Quốc công chúa làm Hoàng Thái nữ!

Tin tức vừa tuyên bố, triều đình loạn hết cả lên. Một nữ nhân làm sao có thể thừa kế ngôi vua?! Bệ hạ điên rồi ư?

Trước kia suốt ngày cưng chiều sủng ái An Quốc công chúa thì thôi đi, dù sao cũng chỉ là một tiểu nữ hài, ngài muốn sủng thế nào thì sủng. Thế nhưng bây giờ ngài lại muốn lập nàng làm Hoàng Thái nữ, để nàng kế thừa ngai vàng lên làm Hoàng Đế! Chuyện này sao có thể chứ?

Phản đối, tuyệt đối phải phản đối đến cùng. Đường đường là đấng nam nhi đại trượng phu, sao có thể bị một nữ nhân nho nhỏ cưỡi lên đầu?

Nhóm quan văn không một ai tán đồng, cố hết sức can ngăn Hoàng Đế, có người trực tiếp tự sát trên buổi thượng triều, lấy việc đó làm huyết thư ngăn cản. Nhóm võ tướng tay nắm binh quyền bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Văn nhân thi sĩ tập trung kháng nghị, khẩn cầu thánh thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban.

Nhưng mặc kệ bọn họ có làm ầm ĩ thế nào, Nguyên Xương Đế cũng hoàn toàn không dao động. Quan lại đập đầu tự sát được nâng trở về, phái thái y tới chữa trị. Những tên tướng quân có mưu đồ bất chính đều bị Trấn Quốc công dẹp yên. Học đồ gây rối trực tiếp giải đến quan phủ, nhốt vào đại lao...

Cả đời Nguyên Xương Đế luôn giữ tính cách ôn hòa, lúc này lộ ra khí thế sắc bén chém đinh chặt sắt không cho phép dị nghị, bao nhiêu lời phản đối đều bị ép xuống. Ông không sống được bao lâu nữa nên muốn dùng khoảng thời gian ít ỏi này dọn một con đường thật tốt cho hoàng chất nữ.

May mà thời điểm hiện tại hoàng quyền lớn hơn trời, nhóm thần tử có phản đối thế nào thì cuối cùng vẫn phải nghe lệnh Hoàng đế. Lập tân đế không phải việc nhỏ, Nguyên Xương Đế lại gấp rút thúc giục, bởi vậy Lễ Bộ vội vội vàng vàng chuẩn bị đại điển sắc phong. Tuy rằng có không ít thủ tục được đơn giản hóa nhưng vẫn mất gần một tháng mới hoàn thành xong.

Vạn sự khởi đầu nan, có một số việc một khi đã bắt đầu thì không có cách nào ngăn cản được. Nguyên Xương Đế tin tưởng, chỉ cần cho Văn Khanh một thân phận danh chính ngôn thuận, những chuyện sau này ông sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Trên thực tế ông đoán không sai, năng lực của Hoàng chất nữ không hề kém một chút nào, thủ đoạn sắc bén, hành sự quả quyết, có thể nói so với ông thì Văn Khanh còn giống Hoàng Đế hơn. Quan trọng là, nó rất hiểu biết chuyện triều chính, đây cũng là lí do vì sao lúc trước ông chọn Hoàng chất nữ làm người kế vị.

Việc triều chính quốc gia đều phải tốn thời gian học tập, nếu tuyển người khác kế vị thì chắc chắn không đủ thời gian để dạy dỗ. Nhưng cháu gái ông thật sự thông tuệ tuyệt đỉnh, chỉ cần chỉ điểm một chút là ông có thể yên tâm giao ngôi vị hoàng đế cho nàng.

Nguyên Xương ngày mười sáu tháng sáu năm 25, Hoàng Đế băng hà.

Nguyên Xương Đế qua đời vô bệnh vô tai, dường như tự cảm nhận được thọ mình đã tận, ông cười lớn một tiếng, từ biệt những người thân xung quanh: "An Quốc, trẫm giao Đại Chiêu cho ngươi!" Sau đó nhắm mắt nằm trên long sàng, thanh thản ra đi...

Hoàng Hậu bi thương vô cùng, ngày hôm sau theo tiên đế quy tiên.

Quốc tang rồi tân đế đăng cơ, mọi việc bận rộn đến tận tháng mười mới xem như tạm ổn định. Tuy Văn Khanh đã kế vị nhưng triều thần không phục nhiều vô số kể, nàng không thừa tinh lực chơi trò đùn đẩy với bọn họ, mặc kệ nhà ngươi có mấy đời trung lương hay đã làm quan ba triều, chỉ cần không nghe lời thì trực tiếp diệt!

Vô tâm vô phế? Vong ân bội nghĩa?

Xin lỗi, nàng không thèm để bụng, lịch sử là do kẻ thắng viết lên, giờ bọn họ cứ ra sức mắng chửi, cuối cùng người được hậu thế ca ngợi vẫn là nàng.

Dù sao cũng không phải lần đầu làm Hoàng Đế nên Văn Khanh xử lí công việc vô cùng thành thạo, đắp đập xây dựng thủy lợi, cải tiến dụng cụ làm nông , mở rộng khai hoang, giải quyết vấn đề sinh sống ăn mặc của bá tánh nhân dân. Sau đó mở trường dạy học, cho nữ đi học , phổ cập giáo dục, mở trường dạy nghề, mở rộng mậu dịch, phát triển kinh tế, cổ vũ phát minh sáng tạo... Chưa đến mười năm, Đại Chiêu đã phát triển thành một cường quốc dân giàu nước mạnh.

Văn Khanh lại khai thông mậu dịch với Man tộc ở phương Bắc, dùng lương thực, muối đổi lấy da lông cùng thịt dê. Có thể lấy da lông đổi lương thực, dân du mục Man tộc tất nhiên chuyển từ nuôi ngựa sang nuôi dê, do đó Văn Khanh hoàn toàn khống chế được mạch máu kinh tế của bọn họ. Một khi khai chiến, Đại Chiêu sẽ cắt đứt con đường mậu dịch này khiến tộc người đó chết vì đói.

Đương nhiên, tạo ra một Đại Chiêu thái bình thịnh thế chỉ là nhiệm vụ phụ tuyến, Văn Khanh chưa từng quên nhiệm vụ chính của mình. Người ủy thác có hai nguyện vọng, một là khiến nam chủ đền tội, cái này đã hoàn thành từ lâu. Thời điểm một nhà Hoài Nam vương bị giam vào đại lao, Văn Khanh cố ý sai người nhốt nam chủ cùng Hoài Nam Vương vào chung một phòng.

Đời trước huỷ hoại chuyện tốt của hắn, giết cha giết mẹ, đời này lại hại hắn thất bại trong gang tấc phải vào đại lao, Hoài Nam Vương sẽ đối xử với Triệu Yến như thế nào không cần nói cũng biết. Hai người ở thiên lao cắn xé tổn thương lẫn nhau, ngục tốt cũng mặc kệ bọn họ, cuối cùng bọn họ cắn chết đối phương, cả hai chết không nhắm mắt.

Còn về nguyện vọng thứ hai - bảo vệ phủ Trấn Quốc Công. Việc này căn bản không cần nàng tốn công tốn sức, có nữ nhi ở trong cung làm Hoàng Thượng, cho dù đã sửa lại họ tên nhưng quan hệ huyết thống là không thể chối bỏ, làm gì có ai có mắt như mù đi trêu chọc phủ Trấn Quốc Công chứ?

Về phần nữ chính, ngay từ đầu nàng cũng không định làm gì nàng ấy. Không có nam chính, Giang Xu gả cho nam phụ trung khuyển, sinh nhi dục nữ, có một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp. Còn bàn tay vàng của nàng ta, Văn Khanh cũng đợi đến lúc nàng ấy tạ thế mới thu hồi.

Văn Khanh đăng cơ năm thứ tư, mẫu thân tuyển cho nàng một phu quân ôn văn nho nhã, sinh ra hai nhi tử. Năm nàng sáu mươi lăm tuổi liền truyền ngôi cho trưởng tử, sau đó rời khỏi thế giới này.

*
Bàn tay vàng lần này không được tốt cho lắm, vẫn còn rất nhiều hạn chế, ví dụ như tu sĩ tuyệt đối không được ra tay với người phàm , đây là sự bảo hộ của Thiên Đạo đối với kẻ yếu. Đáng thương nàng, đời trước làm hoàng đế nhưng một người cũng chưa được giết! ( Kiểu không được tự tay sát hại )

Văn Khanh thả bàn tay vàng vào trong không gian vô tận, sau khi hấp thu xong công đức lần này liền ngồi đùa nghịch với tiểu phượng hoàng. Rõ ràng tận mắt thấy nó đột phá, thế nhưng chưa tới một giây nó đã biến về hình dáng nhỏ nhắn bằng bàn tay, thật đúng là không biết nói gì hơn.

Đang chơi đùa vui vẻ, chuông Chiêu Hồn lại vang lên, Văn Khanh đặt tiểu phượng hoàng xuống, dùng thần thức nhìn đá Vãng Sinh một chút, sau đó chờ người ủy thác tiến vào.

Một người phụ nữ trung niên dáng người thon gầy, gương mặt không chút sức sống bước vào, cô mặc một chiến áo thun ngắn tay cùng quần dài, là trang phục của người hiện đại. Vừa lúc Văn Khanh mới trải qua một kiếp ở cổ đại nên không muốn đi thêm một kiếp nữa.

Qua đoạn mở đầu quen thuộc, cuối cùng cũng vào chủ đề chính:

"Số mệnh của tôi không tốt..." Nữ nhân cao gầy mở miệng, giọng nói khô khốc.

Đúng là không thể nào thảm hơn, căn cứ vào nội dung Văn Khanh thấy, thật sự có thể dùng hai từ thê thảm để hình dung. Người ủy thác họ Vương, tên Văn Khanh, sinh ra ở một thôn nhỏ. Bởi vì mẫu thân sinh cô xong liền qua đời nên từ nhỏ cô đã mang trên người bêu danh 'khắc mẫu'. Mặc dù có một người em trai được sinh ra cùng cô, mẫu thân sinh em trai nên mới li thế, nhưng cuối cùng bêu danh chỉ có mình cô gánh chịu, bởi vì Vương lão thái thái không muốn cháu đích tôn mang danh "khắc mẫu".

Vương Văn Khanh mỗi ngày ăn không đủ no, còn phải làm lụng tìm kế sinh nhai. Nếu Vương gia nghèo đến không xu dính túi cũng liền thôi, nhưng Vương gia ở trong thôn là phú hộ số một số hai còn khắt khe với cô như vậy, hoàn toàn không coi cô là người mà đối đãi. Sau khi phụ thân cưới kế mẫu, cuộc sống của cô càng thêm gian nan vất vả, đến khi kế mẫu sinh ra hài tử thì ngay cả em trai cũng bị người ta chán ghét.

Cũng may hai chị em từ nhỏ đã vô cùng thân thiết, giúp đỡ lẫn nhau, khó khăn lắm mới lớn lên được. Lúc cô tám tuổi, trong thôn xuất hiện một nhóm "thanh niên trí thức" từ thành thị đến, sau lại đến thêm một nhóm "Thành phần bất hảo" tới cải tạo người lao động. Vương Văn Khanh vội vàng làm việc, hầu hạ mọi người trong nhà nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra việc gì.

Sau đó em trai cô ngã sông chết đuối, có người âm thầm nói cho cô biết em trai là bị con trai của kế mẫu đẩy chết. Cô nhẫn nhục chịu đựng mười mấy năm, rốt cuộc ở lúc này bộc phát, cắt đứt quan hệ với Vương gia, tự lập môn hộ.

Cô một thân một mình dọn ra ngoài ở, vừa lúc làm hàng xóm với nhóm "thành phần bất hảo", hơn nữa được những người đó trợ giúp rất nhiều, sau đó cô động tâm với một thiếu niên có tuổi xấp xỉ với mình.

Cô lúc đó không biết cái gì là xú lão cửu*, cái gì là phần tử xấu. Người trong thôn thấy cô quá thân thiết với bọn họ nên mới đến giải thích với cô một chút, vì thế tiểu cô nương sợ tới mức rời khỏi chỗ ở, không bao giờ lại gần bọn họ nữa. Sau đó Vương Văn Khanh gả cho một thanh niên trí thức ở trong thôn, đến khi hắn ta trở về thành phố thì ngay lập tức vứt bỏ cô.

*Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.

Sau đó, cô lại gả cho hai người đàn ông làm vợ, một người ham mê cờ bạc như mạng sống, lúc không còn tiền đánh bạc thì bán cô đi. Tên còn lại là quỷ mê rượu, vừa uống say liền bộc lộ bản chất gia trưởng đánh đập cô, mang thai hai lần đều bị đánh đến sinh non dẫn đến thân thể hư tổn không còn khả năng làm mẹ...

Cô sống đến trung niên, không nơi nương tựa, nhặt rác ở ven đường sống qua ngày. Mãi cho đến ngày hôm ấy, Vương Văn Khanh gặp lại thiếu niên ngày xưa mình từng thích, đối phương vẫn giống như trước kia anh tuấn trẻ trung, mặc một bộ quân trang, quân hàm trên vai có 4 ngôi sao. Bên cạnh là một người phụ nữ được hắn thân thiết kéo tay, không ai khác chính là cô gái cùng thôn năm xưa - Vương Chiêu Đệ!

Vào lúc nàng hoảng hốt không chú ý nên bị xe đâm chết...

Cả nhân sinh chính là một bộ bi kịch, Văn Khanh nhịn không được cảm thán.

"... Ta chỉ hi vọng tìm được một người chồng tốt, bình an sống qua ngày."

Văn Khanh: "......"

Nàng thu hồi lời mình vừa nói, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, gặp được ba cái tra nam, không suy nghĩ đến việc tự dựa vào bản thân mình, trái ngược vẫn muốn dựa vào nam nhân, đầu óc quá ngây thơ rồi.

Chẳng qua nếu đã là mong muốn của người ủy thác, vậy theo ý nguyện của cô ấy đi!

Sau khi an bài tốt cho người ủy thác, Văn Khanh hỏi tiểu phượng hoàng: "Ngươi ở chỗ này cũng nhàm chán rồi đúng không? Có muốn đi cùng ta ra thế giới bên ngoài không? Bên ngoài có rất nhiều đồ ăn ngon nha!"

Tiểu phượng hoàng lập tức động tâm, ở trong không gian này tuy rằng linh khí rất dồi dào, tốc độ tu luyện cũng nhanh nhưng khuyết điểm duy nhất chính là không có sự sống. Chủ nhân đi rồi thì chỉ còn một mình nó cô độc ở trong không gian, thật sự rất nhàm chán. Nhưng nó lại vô cùng rối rắm phân vân, vừa muốn ra ngoài chơi lại không muốn ở cùng Văn Khanh, nó vẫn chưa quên bóng ma trong quá khứ đâu, nhỡ may trong lúc lơ đãng lại bị nàng mang đi nướng thì phải làm sao bây giờ?

Do dự hơn nửa ngày, cuối cùng nó vẫn lựa chọn đi ra ngoài chơi đùa: "Được, ngươi dẫn ta ra bên ngoài chơi đi!"

Văn Khanh cười tủm tỉm nói: "A, thật ngại quá, đột nhiên nhớ tới, thế giới ta sắp đến không tồn tại viễn cổ thần thú, nếu ngươi bị bắt được nhất định sẽ bị mang ra mổ xẻ làm thí nghiệm đó!"

Tiểu phượng hoàng: "......"

Người xấu! Cố ý dụ hoặc nó lại không mang nó theo! Rõ ràng là muốn nhìn nó rối rắm phân vân! Người xấu! Người xấu!

Nhìn tiểu phượng hoàng nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương, nàng hoàn toàn thỏa mãn, vẫy vẫy tay, tiêu sái rời đi.