Cướp Đoạt Nhân Sinh

Chương 12




Tôi đè lại gối đầu, nằm xuống, lá trúc ngoài cửa sổ sào sạt.

Ngày thứ hai, tôi trèo lên tường, bám vào nối liền với nóc nhà, không có nguyên liệu để sửa chữa, tôi lấy rơm ngoài nhà cuốn lại, bện đơn giản, rồi nhét vào chỗ thủng. Sau khi xuống, tôi lấy xẻng nhỏ trong thùng dụng cụ, ra sân làm cỏ, cửa mục và gỗ thì xếp vào một căn phòng. Trần Thanh lấy một ít khung dụng cụ cơ bản, sau đó tìm vài cột gỗ còn dùng được, đóng chúng lại với nhau, sửa xong nhìn như mới.

Thời tiết rất tốt, tôi ngồi trên đống cỏ vừa nhổ, nhìn Trần Thanh cưa chân bàn. Một âm thanh vang lên. Giọng nói tê khàn nghe không rõ, tôi kinh ngạc  nhìn sang cái đầu kia, nó mở mắt, hơn nữa ánh mắt không đỡ đần, khuôn mặt hường về phía tôi. Nó mở miệng, tỏa ra mùi giống như đầm lầy: “Cậu định sống như vậy luôn à?”

Tôi hơi kinh ngạc vì giọng điệu thành thục của nó, đây cơ bản không giống giọng điệu của một đứa trẻ tám tuổi. Lần đầu tiên nói chuyện trong mười mấy năm cùng tồn tại, tôi hồi hộp đến nổi nắm chặt nắm tay, nhưng tôi phát hiện, tay trái của tôi thả lỏng nắm tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai phải của tôi, đây không phải do tôi điều khiển. Cái đầu kia nói: “Đừng khẩn trương.” Tôi ngẩng đầu nhìn Trần Thanh trong phòng, yên lặng đi ra sân, tựa vào tường đất. “Từ lúc nào anh có thể tự do khống chế cơ thể của tôi?” Tôi hỏi.

“Tôi vẫn cho rằng đây là cơ thể của cả hai chúng ta.” Nó nói.

Tôi rũ mắt xuống, cắn chặt răng, cơ thể không nhịn được run rẩy, “Nhưng chẳng phải chúng ta là hai người sao?”

“Đúng, nhưng cũng không đúng.” Lúc nó nói chuyện, tay trái của tôi nắm chặt cánh tay phải, chân trái hướng về phía bên phải, “Tôi biết ngày nào cậu cũng muốn giết tôi, nhưng cậu có nghĩ đến, nếu như tôi chết, thì cậu cũng không còn là chính cậu nữa? Có thể nói, chúng ta, hai cái đầu, tư duy của hai người tạo nên một người hoàn chỉnh, chính là cậu.”

“Tôi không rõ anh nói cái gì.” Tôi lắc đầu, dùng ý nghĩ đem tay đặt ở cánh tay buông lỏng.

“Cậu hiểu, mười bảy năm nay chúng ta đều như thế, bây giờ cậu không muốn thừa nhận, là vì Trần Thanh, là vì chấp nhận sự tồn tại của tôi làm cho thế giới của hai người trở nên gượng gạo, là vì nếu như phải chọn giữa tôi và Trần Thanh, cậu nhất định sẽ chọn hắn.”  Giọng nói của cái đầu bên trái không chút khàn khàn, âm thanh giống tôi như đúc. Nó có vẻ rất kích động, “Nếu như không để cậu tiếp tục sống, tại sao tôi lại phải giả ngây giả dại nhiều năm như vậy. Cậu biết lúc đó ba mẹ của chúng ta đã liên hệ với bác sĩ tốt nhất làm phẫu thuật cắt bỏ không? Vì để không làm giải phẫu, tôi chỉ có thể trở nên giống cậu, như vậy họ sẽ không có cách nào lựa chọn, lúc cậu tỉnh lại, tôi rất vui, vì cậu đã yên lặng làm bạn với tôi tám năm, tôi trả lại cậu chín năm. Bây giờ, tôi muốn đòi lại.”




Trần Thanh thò đầu ra ngoài cửa, “Ê, tên kia ở bên đó lầm bầm lầu bầu cái gì, vào đây xem thành quả của tôi.” Sau đó, hắn rụt đầu về, ném một bó cỏ ra. Tôi nói với cái đầu kia: “Anh nhắm mắt lại trước đi.” Nó liếc mắt nhìn tôi, sau đó nhắm hai mắt lại, khuôn mặt thả lỏng, thậm chí tôi cảm nhận được lúc cổ nó cúi xuống cổ tôi cũng động đậy theo. Tôi ngẩng đầu, sắc mặt như bình thường.

Tôi bước chân qua đống gỗ chất ở bậc cửa, thấy đất đai trong tiểu viện đã bằng phẳng, ở giữa có một hồ nước nhỏ, óng ánh trong suốt. Trần Thanh thấy tôi tiến vào, liền xoay người vào nhà, tôi theo hắn đi vào, cảm thấy căn phòng sáng hơn rất nhiều, bàn và hai cái ghế tựa, phía trên để một chân nến kiểu cũ, phía bên trái có một giá gỗ nhỏ, nhìn như chỗ để dụng cụ tẩy rửa và khăn. Giường chiếu chỉnh tề, trái phải hai bên còn có một ngăn tủ nhỏ, bên trên để một ít vật lộn xộn. “Tôi chặt đám trúc che ánh sáng, dù rất tiếc, nhưng không chặt trong phòng sẽ rất ẩm.” Hắn chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Bên này còn một rừng trúc lớn. Cậu nghĩ tôi nên dùng cây trúc làm dụng cụ gì trong nhà?”

Tôi nói: “Chúng ta chỉ ở đây vài ngày.”

Trần Thanh ngồi lên giường, cởi giày, tựa lưng vào cửa sổ trên vách tường, “Thật ra…..tôi không muốn trở về, tôi nợ rất nhiều tiền, không trả nổi, cứ sống tự cấp tự túc như này tốt hơn, chúng ta cần gì thì tự mình làm, cũng không cần liên lạc với bên ngoài.” Hắn đưa ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, nói: “Bên ngoài là một cái mạn nhện, tôi luôn cảm giác nhện sẽ tiêm gì đó vào trong cơ thể tôi, tôi sẽ hóa thành nước bị nó cắn nuốt.”

“Anh muốn ở lại, cái này gọi là Hội chứng Stockholm.” Tôi nói với hắn.

“Nếu như người điên vui vẻ hơn người bình thường, vậy tôi không muốn làm một người bình thường.” Hắn vừa nói, vừa cởi quần, hắn nghiêng đùi phải cho tôi xem, “Hôm đó cậu nhìn thấy trên đùi tôi xăm chữ phải không, tôi là đồng tính luyến ái. NL là bạn trai tôi, hắn chơi ma túy, bị bắt cai nghiện, còn lại nợ nần tôi phải trả. Buồn cười nhất là, hắn ta muốn tôi đi theo con đường nghiện ngập, chơi được mấy lần đột nhiên hắn biến mất, rồi một ngày tôi bị bọn đòi nợ tìm đến cửa. Nói thật, tôi cảm thấy thế giới này lúc nào cũng đùa giỡn tôi. Tôi không có cảm giác chân thực, tôi cảm thấy mình đang trong giấc mơ hoang đường của kẻ khác, hắn không cần phải có trách nhiệm với giấc mộng này, nhưng tôi lại phải ở trong đó gian khổ sinh tồn.” Trần Thanh nói xong cau mày nhìn tôi, như muốn tôi nhận xét quan điểm nhân sinh của hăn.

“Nếu như giấc mơ có thể trông giống thật, vậy chân thật chính là mơ rồi.” Tôi mở hai tay hướng về hắn: “So với anh, chẳng phải tôi còn không giống thật hơn sao?”

Trần Thanh ngồi trên giường nhìn tôi, tôi bình tĩnh bất động, hắn nhảy xuống giường, dựa vào lực tác dụng ngược bổ về phía tôi, cho tôi một cái ôm thật chặt. “Cảm giác thế nào?”. Hắn kề vào tai tôi hỏi. Tôi nói: “Ngực có hơi khó chịu.” Tay của hắn lại dùng thêm sức: “Vậy là được rồi, đây là chân thật.”

Đông tác này dừng lại rất lâu, làm tôi không thể suy nghĩ được gì, hắn dường như quyết định cái gì đó, thở dài, tay phải nắm lấy tay tôi, kéo xuống. Từ hông hắn xuống dưới, tôi đụng phải một mảnh da thịt nóng bỏng. Đột nhiên, tôi rút tay lại. Hắn ngừng động tác lại, kéo khoảng cách của chúng tôi ra. “Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì?” Hắn cau mày cúi đầu, tay theo bản năng hướng lên trên.

Tôi nỗ lực muốn thấy rõ vẻ mặt của hắn, nghiêm túc nói: “Âm thanh của anh.”. Từ đầu đến giờ vẫn vậy.

“Vậy tôi cắt dây thanh quản đi? Hay là đầu lưỡi?” Hắn phẫn nộ, sau đó lại đến gần tôi, nắm lấy tóc gáy của tôi, hôn xuống, hàm răng va chạm kịch liệt. Nhưng không phát sinh chuyện gì cần phải tắt đèn, nụ hôn này rất ngắn ngủi, nếu không có cảm giác đau đớn sau gáy, tôi cũng không nghĩ đây là thật. Mà hắn lại không nói gì, chỉ quay người ngồi lại trên giường, bộ dáng như đang suy nghĩ. Tôi ra khỏi phòng, thấy đối diện cửa có hai cây trúc nằm dưới đất, vẫn còn xanh tươi. Tôi quay trở vào gian nhà lấy dao, thấy hắn mí mắt không thèm nhấc lên, không chút nào để ý. Tôi đem cây trúc chặt thành vài đoạn, chẻ thành nhánh rất khó, nên không thể lấy để đan cột đồ vật, chỉ có thể làm thêm một cái ghế nhỏ. So độ dài các đoạn, tôi đứng dậy tìm dây thường hoặc dây thép để cố định lại, thì thấy Trần Thanh đang ngồi trên giường quay mặt nhìn về phía tôi, khóe môi còn vểnh lên cười.

End chương 12.