Minh Mị nằm trên giường, toàn thân mệt mỏi, nhất là vành mắt phiếm hồng, cả tinh thần và sức lực đều tiêu hao không ít, vừa nhắm mắt lại cô đã đi vào giấc ngủ sâu.
Trong mơ, là chuyện xưa hơn mười năm giữa cô và Diêm Thần.
Mấy năm trước, vì một nguyên nhân nào đó mà gia đình Diêm Thần chuyển đến thành phố H, Minh Mị quen biết Diêm Thần vào thời điểm đó.
Cô bé con nho nhỏ nấp sau lưng mẹ.
"Xin chào, chúng tôi vừa chuyển đến đây." Mẹ Diêm nhanh tay tặng quà cho hàng xóm mới.
"Cảm ơn chị, Tiểu Thất mau cảm ơn dì đi con."
"Cảm ơn, dì." Giọng trẻ con ngọt ngào non nớt.
"Ôi cô bé đáng yêu quá, kia là con trai nhà tôi." Mẹ Diêm chỉ vào cậu bé đang đứng trước cửa nhà.
Khi ấy, Minh Mị thấy Diêm Thần đội mũ lưỡi trai, trên người là bộ đồ thể thao, tay anh cầm gậy đánh bóng chày, do ngược sáng nên cô thấy anh rất chói mắt.
Thật lâu sau đó, Minh Mị đều ghi nhớ một câu thơ nổi tiếng, nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
*
Tiếp theo, Diêm Thần lên sơ trung, Minh Mị học tiểu học, tuy chung một trường nhưng không cùng cấp, mỗi ngày Minh Mị như một cái đuôi nhỏ đi theo Diêm Thần.
Vóc dáng Diêm Thần rất cao, bước chân lại dài, Minh Mị đi theo rất vất vả, thậm chí cô phải chạy bước nhỏ phía sau lưng anh mới miễn cưỡng đuổi kịp anh.
Về sau, Minh Mị mới biết, không phải cô đi không đủ nhanh, mà chẳng qua là anh không muốn đợi cô, bởi vì cô chưa bao giờ là người trong lòng anh, mãi cho đến khi cô biết người anh thích là Tân Khả Khả, cô mới hiểu, anh Diêm Thần của cô cũng có thể dịu dàng như thế, chỉ có điều phần dịu dàng này không thuộc về cô.
Khi đó, cô rất thích quấn quýt anh, nhìn anh đứng nhất trong nhiều cuộc thi, nhìn anh chơi từng trận bóng rổ MVP, nhìn anh được nhiều người yêu thích như vậy.
Cô chỉ là một em gái nhỏ đi theo phía sau anh.
Cô còn nhớ rõ kỳ nghỉ hè năm Diêm Thần lên cao trung, ngày hôm ấy cô lại quấn lấy anh, đó là một buổi trưa giữa mùa hè, thời tiết oi bức khô hanh, gió thổi khiến từng tán lá cây xào xạc.
Cô chạy đến biệt thự nhà Diêm Thần, tìm rất lâu mới gặp anh.
Thiếu niên nằm trên bãi cỏ dưới tán cây cổ thụ, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen đồng phục, dường như đã ngủ rồi.
Minh Mị thả nhẹ bước chân, rón rén lại gần anh.
Bóng cây lốm đốm trên mặt thiếu niên, anh đang nhắm mắt hưởng thụ yên tĩnh hiếm có.
Minh Mị biết rõ từ trước đến nay anh Diêm Thần của cô luôn lạnh nhạt kiệm lời, chỉ khi ngủ rồi cô mới dám táo tợn lại gần anh như thế.
Đôi lông mày tự nhiên mang theo vẻ khí khái bẩm sinh, lông mi lại vừa dài vừa dày, Minh Mị kiềm lòng không được tới gần đếm thử.
Cứ như vậy, càng tiến càng gần.
Gió thổi lên làn váy và tóc mai cô bé.
Cô nhắm mắt lại, lẳng lặng đặt nụ hôn khẽ khàng lên môi thiếu niên.
Trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Tim cô đập như trống, dồn dập trong lồng ngực.
Sau khi làm chuyện xấu Minh Mị nhanh chóng chạy đi, thậm chí cô còn không kịp hồi tưởng lại cảm xúc nụ hôn là như thế nào.
Mùa hè năm đó, là ba tháng đầy rung động khó quên.
*
Mãi đến khi cuộc sống cao trung của Minh Mị kết thúc, Diêm Thần vào bộ đội, Minh Mị thi đậu trường đại học danh tiếng Diêm Thần từng học.
Sau đó Diêm Thần trở lại thành phố B, việc làm ăn của nhà họ Minh cũng không ngừng phát triển, công ty dời về thành phố B.
Minh Mị vốn tưởng rằng cô và Diêm Thần sẽ không xa nhau nữa.
Vào một đêm trước khi Diêm Thần trở về đơn vị, Minh Mị lén uống rượu của ba Minh rồi chạy đến tìm Diêm Thần.
Nhìn gương mặt xinh đẹp ngà say của thiếu nữ, Diêm Thần vô thức nhíu mày, cô nhóc này dám uống trộm rượu.
Minh Mị nắm chặt nắm đấm, cô nhìn thoáng qua Diêm Thần rồi lại cúi đầu, không dám nhìn anh nữa, cô muốn nói cho anh biết, tấm lòng của mình.
Có điều anh có chấp nhận cô không?
Trước lòng dạ ngổn ngang như tơ vò, cộng thêm ánh mắt sắc bén gần như muốn nhìn thủng cô của Diêm Thần.
Cô nghe được giọng của mình, "Diêm Thần, em thích anh, từ rất lâu rồi."
Nhưng anh không đáp lại, cô chỉ nghe được tiếng gió thổi lá cây xào xạt trên cành.
Thật lâu sau, cô mới nghe anh nói: "Tiểu Thất, em uống say rồi."
Đây hẳn là từ chối uyển chuyển, anh Diêm Thần đang giữ thể diện cho cô.
Minh Mị cúi đầu, trái tim đau đớn đến nổi toàn thân khó chịu.
Cô cũng không thể ép buộc anh thích cô, đúng không?
Minh Mị không nhìn Diêm Thần, cô chỉ nói hẹn gặp lại rồi xoay người chạy đi mất.
Chẳng qua là trong lòng cô nói với anh, em chờ anh.
Chờ anh về, chờ một ngày nào đó anh yêu em.
- ------
Đây là cách nhìn của nữ chính, phiên ngoại sau sẽ nói về cách nhìn của nam chính.