Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại - Chương 25




Bất kể thế nào, dù phân biệt ngặng nhẹ trên dưới, thì ở Sùng mao phái, chú tâm nhất vẫn là kết quả. Những trưởng bối kia trong lòng đầy rẫy bất an, lo lắng cho những đệ tử mà mình dày công cực khổ bồi dưỡng có hay không sẽ gặp nguy hiểm lúc hàng yêu phục ma. Trái ngược lại, hai mươi đệ tử từng người đeo hành lý, tại cửa quan đạo nghe các đạo trưởng lưu luyến căn dặn lần cuối, sau đó mạnh ai người nấy chia tay, vui vẻ rời đi bắt đầu hành trình rèn luyện.



Mặc kệ các vị đạo trưởng có bao nhiêu lo lắng, thì đối với đám thiếu niên bọn họ, đây là thời điểm giương cung giăng bườm đi chinh phục nha. Thanh danh của bọn họ, phải nhờ cả vào hết thảy nỗ lực trong giai đoạn này.



Lâm Cô bên này cũng từ biệt vị sư phụ đang đặc biệt lo lắng của mình, yên tâm trong bọc hành lý có ba món pháp bảo mà sư phụ cố ý đưa cho, cho nên so với người khác, hắn là có vẻ tự tin hơn.



Dù cho nơi hắn tới là rừng sâu, dù cho nơi đó từng bị đồn đãi là có Mị Thi tộc qua lại, dù cho một Mị Thi tôc nhân tùy tiện cũng đã bằng 3 cấp yêu quái, hắn vẫn tràn đầy tự tin, này trong số hai mươi đệ tử rời đi hôm nay, hắn sẽ là đạo sĩ nổi danh nhất.



Trong đầu nghĩ ngợi nhiều chuyện, bước chân không khỏi ngày một nhanh dần.



Bởi vì đã trải qua trăm năm tồn tại, đệ tử Sùng mao phái đã có dịp đi qua nhiều chỗ nhiều nơi. Cho nên rừng sâu đối với mọi người là một nơi thâm sâu không lường được, thì đối với Sùng mao phái, bọn họ lại nắm trong bàn tay bản địa đồ về vùng đất này, kể cả chuyện nơi đây tồn tại bao nhiêu loại yêu quái hiện hình.



Bởi vì có bản đồ chỉ dẫn, chỉ hơn mười ngày, Lâm Cô đã đến được bìa rừng.



Lúc hắn đến, khí trời oi bức, đạo bào trên người vì mặt trời sáng rọi mà hấp nhiệt nóng dần lên, mồ hôi bí bách đổ ra thấm ướt lưng áo, trên mặt cũng vì dương quang thiêu đốt mà đỏ bừng lên. Tuy vậy, đối chiếu với bản đồ trong tay, phát hiện trước mắt không sai biệt chính là địa phương phải đến, Lâm Cô liền nở nụ cười đắc thắng.



Rừng sâu! Ta đến rồi!



Kì hạn để thành danh sắp kết thúc rồi!



Một đời đạo sĩ phong độ lẫy lừng sắp sửa hiện ra rồi!



Khẩu hiệu rất chi là vang dội, chí khí rất chi là tràn đầy!



Nhưng sự thật thường đi ngược lại rằng, ngươi vui mừng sớm thì càng hụt hẫng sớm.



Hắn lạc đường!



Có địa đồ trong tay chỉ dẫn, hắn đi hơn trăm dặm không lạc đường, nhưng vừa vào đến cánh rừng, lập tức liền đi lạc.



Mặc dù địa đồ vẫn ở trên tay, thế nhưng trong địa đồ lại không vẽ chi tiết, không biết là dụng ý của người vẽ để lại, hay vì không biết rõ, mà bên trong cánh rừng, chỉ vẽ hai ba con đường nhỏ, ghi chú là nơi đặc biệt nguy hiểm, ngoài ra cái gì cũng không vẽ thêm.



Cho nên, người nào đó tự coi mình là đạo pháp lợi hại, ý chí kiên định lúc này đây nhìn đâu cũng không thấy lối, đâu đâu cảnh vật cũng giống nhau. Kết luận một câu: Lạc đường!



Cái hiện thực này rất chi là khốc liệt. Nhưng mà Lâm Cô không một chút nào muốn thừa nhận bài học đầu tiên này, cho nên liền cắn răng chui tới nhủi lui, đem một thân đạo bào trang nghiêm biến thành xộc xệch thảm thương, đến cuối cùng dù không muốn cũng phải chấp nhận chuyện đi lạc. Mà nói đó, hắn lạc trong rừng đã ba ngày, thì đủ ba ngày trời đừng nói là tiểu yêu, một con sâu hắn cũng không nhìn thấy.



Lâm Cô hung hăn cắn một cái màn thầu đem theo, lại dùng bàn tay lem nhem dính đất lau mặt một cái, thành công đem khuôn mặt vốn còn khá sạch sẽ biến thành lem nhem như mặt mèo, sau đó quyết định đi thẳng về trước. Trời đất này vuông, hắn đi thẳng về trước như vậy không tin không đi ra được chốn này!



Về phần yêu quái gì đó, thì để sau này hãy tính.



Hắn đi hai ngày đường, rốt cuộc xuyên qua một đám sương mù, liền mừng rỡ phát hiện trên mặt đất có một đống da khô héo, vì vẫn còn nguyên vẹn, nên dù đã khô héo hắn vẫn có thể nhận ra chính là lông thỏ rừng.



Thỏ rừng tuy rằng lớn lên thân thể có phần mập mạp, thế nhưng tốc độ di chuyện không phải người bình thường nào cũng có thể đuổi kịp. Mà đám lông thỏ rừng trên tay hắn lúc này cũng không phải là lông một con thỏ tự nhiên tử vong.



Không phải tự nhiên mà chết, như vậy rất đơn giản, chứng minh trước mặt hắn có người hoặc là yêu quái!



Mà cái mũi nhạy bén đã đánh hơi được rằng, trong không khí mơ hồ còn vương mủi yêu khí rất đậm.



Yêu quái! Hắn cuối cùng cũng đã có thể hàng yêu!



Tinh thần bị đả kích của Lâm Cô mấy ngày nay đột nhiên lại căng phồng trong nháy mắt.



Hắn đứng lên, nhìn lên đám cây xanh um tươi tốt trước mắt, ánh mắt kiên định nắm chặt tay lại, hô lên đầy khí khái:



“Rừng sâu, ta đến đâyyyy!”



Rừng sâu! Ta đến rồi!



Kì hạn để thành danh sắp kết thúc rồi!




Một đời đạo sĩ phong độ lẫy lừng sắp sửa hiện ra rồi!



Khẩu hiệu rất chi là vang dội, chí khí rất chi là tràn đầy!



Hiển nhiên lúc này, người nào đó đang một thân đạo bào xộc xệch, mặt đen lem nhem, trên đầu đội mũ đạo sĩ vì mấy ngày này hết sức chật vật mà đã nghiêng hẳn sang một bên.



Nhưng mặc kệ thế nào, hắn vẫn luôn tràn đầy tự tin rằng mình nhất định thành công.



Bởi vì tốn thêm một ngày đánh hơi, hắn cũng thành công đánh hơi được mùi yêu khí ngày càng dày đặc.



Yêu quái đang ở ngay trước mắt!



Lâm Cô núp trong đám cỏ cao hơn nửa thân người trước mặt mình, hô hấp bắt đầu dồn dập. Hắn phải dùng sức nhéo mình một cái, mới đem kích động bên trong dồn xuống.



Hít vào! Thở ra! Hít vào! Thở ra…



Hít vào thở ra mấy lần, Lâm Cô cũng cảm giác được hô hấp của mình vững vàng trở lại. Tay trái cầm kiếm gỗ, tay phải cầm bao hành lý, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng nhìn về trước, sau đó hai chân liền hung hăng đạp lên mấy bụi cỏ, không chút do dự mà phóng ra.



Hắn không có nhìn đám yêu quái, mà trước tiên ngẩng mặt lên trời hô to




“Yêu quái chớ có càn quấy! Truyền nhân Sùng mao phái đời thứ 177 – Lâm Cô đang ở đây!”



Lời nói rất chi là vang dội! Chí khí rất chi là tràn đầy!



Lâm Cô trong lòng thỏa mãn nghĩ.



Chỉ là, đáp lại lời hắn là một bầu không khí rất chi là yên tĩnh, một chút cũng không động đậy!



Tại sao lại như vậy?



Lâm Cô mờ mịt cúi đầu, sao đó liền ngây người ra!



Tại sao lại như vậy?



Tại sao lại như vậy?



Nhân sinh tại sao lại bi kịch tràn lan như thế này?



………….



Soviet ngủ một giấc đến tinh khí tràn đầy, sai sai sai, tu luyện đến tinh khí tràn đầy, mà mặt trăng kia chẳng biết từ lúc nào đã lặn xuống, nhường chỗ cho mặt trời chói rọi nơi đỉnh đầu mới chậm rãi mở mắt ra. Tu luyện xong, cảm giác cực kì thoải mái!



Đêm qua trước đó không tu luyện liền cảm thấy lạnh, bị vị đội mũ mang vác trên vai bụng liền cân cấn không thoải mái, sau khi tu luyện, những cảm giác kia toàn bộ liền biến mất.



Nếu như lần sau có đi đâu, lại bị vị đội mũ mang vác như thế kia, hắn hoàn toàn có thể tiến hành tu luyện. Tu luyện xong xuôi, liền đạt được kết quả tốt đẹp, nhân sinh này hết sức mỹ mãn.



Vì tâm tình đang cực kì tốt, cho nên giờ phút này, dù cho hắn phát hiện mình đang ngủ trong quan tài, mà hông lại bị cánh tay lạnh như băng của vị đội mũ ôm cứng, hắn cũng không thấy phiền lòng.



Soviet ngẩng đầu lên, cảm nhận được dương quang ấm áp chiếu rọi, khéo miệng tách ra, sau đó không chút do dự mà vận lực một cái, “Soạt!”. Kèm theo âm thanh nọ, cánh tay vòng lấy người hắn rời đi, nặng nề đập vào thành quan tài, sau đó vững vàng đặt ngang bụng Soviet.



Nguyên lai tu luyện lại tốt đẹp như thế!



Soviet lại nghiến răng nghiến lợi đẩy tay người nào đó ra khỏi người mình, nhưng vẫn cảm thấy cực kì tốt đẹp, bởi vì một lần đẩy ra liền đẩy được ngay.



Nhưng mà lực đạo xuất ra mạnh quá, khiến cho cánh tay nào đó va chạm mãnh liệt vào thành quan tài, lại không nằm trong khả năng tính toán của hắn. Tuy vậy, đối với vị đội mũ mà nói, va chạm kiểu này thì tính là gì đá động.



Soviet tự mình cảm thấy mĩ mãn, từ trong quan tài nhảy ra. Lần này không biết vị đội mũ nghĩ như thế nào, mà hiếm khi lại không đập nấp quan tài lại, cho nên có thể dễ dàng từ trong quan tài nhảy ra. Ấy vậy mà Soviet lại cảm thấy cực kì tiếc rẻ, nếu như y đem nấp quan tài cho lại thì hay rồi, có thể thử một chút công lực xem đến đâu. Ai! Loại ý nghĩ này, sượt qua thôi cũng cảm thấy đáng đắc ý một chút.