Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại - Chương 21




Đến giờ phút này Soviet mới ngẩng lên nhìn nhìn phía trước mắt một chút. Nơi đó có một đôi chân, trên chân có giàu, giày có chút cũ, không đúng, là phi thường cũ, không biết vì cái gì mà vải vóc đã bạc thếch, nếu lúc này hắn dùng tay cào nhẹ, có lẽ đám vải vóc kia sẽ theo gió mà bay tá lả.



Nhưng mà, cái này không phải trọng điểm.



Trọng điểm là, đôi giày này rất quen, mà âm thanh này cũng rất quen.



Nhưng mà, quen thuộc thì quen thuộc, còn cái gì gọi là sủng vật nha?



Soviet ngẩng đâu lên, không tiếp tục nghiên cứu đôi giày kia nữa. Liếc mắt nhìn lên cao, liền nhìn thấy cặp mắt nào đó thật quen thuộc. Sau đó một tay ôm thỏ, một tay chống đỡ mà đứng dậy, nở nụ cười tươi rói



“Ngươi đã đến rồi!”



Đó là hắn quyết định rằng, hiện tại biện pháp tốt nhất là coi như không nghe thấy câu nói kia. Hắn rất tin tưởng chuyện, cho dù có nỗ lực chạy trốn đến cỡ nào cũng trốn không được, cho nên hà tất gì phải tốn sức mà lại làm mất đi tình cảm đã gây dựng được.



Ngay điểm này, hắn cảm thấy mính rất có ý thức.



Vị đội mũ há miệng, sau đó mạnh mẽ đem tiếng gào muốn thoát ra khỏi miệng đè nén trở lại, nhất thời không biết nên nói cái gì. Y không đổi sắc mặt nhìn chằm chập Soviet, liền cảm thấy hình như trên mặt Soviet đang có cái gì đó phi thường tốt đẹp.



Trên thực tế, lúc này trong lòng y không còn chút nào khẳng trương mà đã trở nên bình tĩnh hơn. Chẳng hiểu tại sao nhìn biểu tình của Soviet, đột nhiên cảm thấy trong lòng có một loại biểu tình cực khó chịu. Nhưng mà Soviet không có phủ nhận hắn là sủng vật của y, lại còn đối y nở một nụ cười, tại làm sao mà y không nên sảng khoái?



“Đi thôi, ta đói rồi!”



Nụ cười lần thứ nhất là hòa giải.



Nụ cười lần thứ hai cực kì tự nhiên là để gây dựng quan hệ. Soviet nhìn người trước mắt sắc mặt không thay đổi, lập lại một lần nữa, nhìn vẫn không có gì thay đổi, trong lòng liền tỏ ra vui sướng cười cười nói nói, không một chút do dự hướng về chỗ cũ mà quay về.



Nhìn y nói, lại còn cười tươi như hoa.



Nụ cười thì hắn luôn túc trực, người khác nếu đã không cảm kích, hắn cũng không cưỡng cầu người khác phải cảm kích cho hắn.



Nhìn Soviet không chút do dự vượt qua mình mà trở về, vị đội mũ chẳng biết vì sao luôn cảm giác khó chịu. Nhưng nghĩ hoài cũng không thông, y lại càng không thể bỏ mặc sủng vật nhịn đói.



Nói đến chuyện đói bụng, y dùng nội đan nhận biết được Soviet đang đói bụng. Mà lúc nãy, hắn lại nhắc đến chuyện này lần nựa, như vậy chứng minh đây là chuyện quan trọng. Nhưng chuyện này nghĩa là gì? Y không hiểu. Như vậy Soviet bỏ đi, chính là muốn giải quyết chuyện đói bụng, cho nên y muốn nhân cơ hội này mà tìm hiểu thế nào là đói bụng.



Vị đội mũ nghĩ tới nghĩ lui một hồi, rốt cuộc cũng nghĩ thông tại chỗ này. Mắt thấy Soviet đã muốn ra khỏi tầm mắt của mình, y liền gầm nhẹ một tiếng, sau đó tỏ ra chậm rãi đi nhưng kì thực là chạy lướt bộ đến bên cạnh Soviet, cũng không quản đến chuyện Soviet có hay không có cảm giác là y đang muốn chặn hắn lại.



Chân trái của y hướng về phía Soviet, chặn ngang, thành công làm cho Soviet dừng lại, còn chân phải nhẹ nhàng đá chân Soviet một cái.



“A!”



Soviet đang trên đà lướt bộ thật nhanh, liền cảm giác được chính mình đột nhiên cũng mặt đất càng ngày càng xa. Cái cảm giác này rất quen thuộc nha! Cho nên trong trường hợp này, hắn chỉ biết gắt gao ôm lấy cái chân của con thỏ.



“Bịch”



Một tiếng động vang về sau, cảm giác được bụng của mình chạm vào cái gì đó cưng cứng. Hắn quay đầu nhìn, quả thật đã nhìn thấy cái cổ quen thuộc. Soviet hẫn không để đâu cho hết, chỉ có thể dùng sức ôm chặt con thỏ, môi mím chặt, mắt nhắm lại, không nói một lời.



Khốn khiếp!



Hắn là người! Là người hiện đại tân tiến tiến hóa, không thể cùng với thể loại Mị Thi yêu tộc quái tộc gì đó mà so đo.



Em gái nhà ngươi! Khiêng khiêng khiêng. Lão tử không phải là người tàn tật, có chân đi được, từ sáng đến tối ngươi cứ đè đầu lão tử ra mà khiêng thì tính là chuyện gì? Cho dù có muốn khiêng, ngươi cũng không thể chào hỏi cho tử tế sao? Ngươi cũng không thể để cho lão tử tự mình bò lên trên vai ngươi sao? Em gái ngươi! Mỗi ngày đều dùng chân đá ta lên tận tít trên trời để cho ta rơi xuống trúng vai là cái thể loại gì hả? Ngươi chơi đu quay sao? Em gái ngươi! A a a a a!



Mặc kệ nội tâm đang mãnh liệt rít gào ra sao, Soviet vẫn là luôn nhớ tới một chữ, NHẪN! Nhất là trong lúc này, cái chuyện “nhẫn” kia chính là không thể nhẫn nhịn được nữa, nhưng cũng phải tiếp tục nhẫn nhịn.



Dựa vào thái độ của Soviet rất phối hợp từ lúc tìm được đến bây giờ, vị đội mũ cảm thấy tâm tình thật sự rất thoải mái, sảng khoái, cảm giác khó chịu tiêu biến dần dần.



Vị đội mũ đi về đến nơi chừng năm phút. Nhìn đám tộc nhân kia vẫn như trước đang hưng phấn mài móng vuốt khắp nơi, y không có đặt Soviet xuống như mọi khi, trái lại cứ như thế mà mặt không đổi sắc, gánh Soviet tiêu sái đi qua từng tộc nhân một. Một người lại hai người, cho đến người thứ ba, khi y cảm nhận được nhiều tộc nhân đang ngước nhìn y, y mới cực kì thoải mái đem Soviet thả xuống.



“Không có chuyện gì thì không được rời khỏi phạm vi này!”



“Được!”



Soviet vâng dạ gật đầu. Chỉ mỗi chuyện vị đội mũ ban ngày ngủ thẳng cẳng, hắn có rời đi y biết được sao? Bất quá hôm nay là có chút thất sách, vì đuổi theo con thỏ mà quên mất thời gian, lần sau nhất định chú ý.



Soviet đáp một tiếng, sau đó cúi đầu, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra một nùi chuyện.



“Hôm qua ta xem dáng dấp của ngươi cùng Mị thi tộc có một ít giống nhau, ngươi nếu giống như Mị Thị tộc cùng nguyệt thần có thể liên thông với nhau, thì mỗi tối hãy cùng tộc nhân tu luyện”



Vị đội mũ mặt không đổi sắc nói, bất quá nhìn qua ánh mắt y rõ ràng là càng ngày càng nồng hậu, Soviet đột nhiên cảm thấy có chút chấn kinh.



Nếu như lúc ở trong rừng, Soviet nghe được thanh âm kia có chút âm lãnh khó chịu trầm thấp, thì bây giờ mặc dù cũng là trầm thấp, nhưng lại là ôn nhu sung sướng, thậm chí giống như giọng của nam nhân đang dỗ dành tình nhân. Nhưng mà giờ phút này vị đội mũ căn bản không thể nào biết đến loại cảm giác đó, y chẳng qua là thấy từ trên xuồng dưới phi thường thoải mái, cho nên nảy sinh ý định hào sảng muốn sủng vật có thể tu luyện cùng mình, đương nhiên, thân là một vị tộc tgruong73, không thể nào tùy tiện biểu lộ cảm tình, chỉ có thể thông qua âm điệu mà phản ảnh.




Còn Soviet, giờ khắc này hoàn toàn không để ý đến vấn đề về âm điệu, mà lại bị ý tứ trong lời nói của vị đội mũ làm cho khiếp sợ.



Mặc dù lúc sáng sớm sau khi tỉnh dậy đã có nghĩ tới chuyện này một chút, nhưng không ngờ đến chuyện lại được vị đội mũ nói trắng ra thế kia.



Hơn nữa “ mỗi tối hãy cùng tộc nhân tu luyện”



Nói như vậy nghĩa là mỗi ngày hắn có thể tu luyện để tăng cường nội lực của mình?



Tuy rằng… vị đội mũ nói hắn có thể cùng tu luyện một phương pháp giống như đám tộc nhân kia, cũng giống như là miếng thịt trong nồi che kín… Ahaha, bất quá ai đi quản chuyện này!



Tu luyện = tăng cường năng lực= hô mưa gọi gió = móc đất lấp biển



Soviet ngơ ngẩng người, vô thức để ánh mắt cực kì nóng bỏng về phía vị đội mũ!



Vị đội mũ vô cùng sung sướng hưởng thụ ánh mắt này!



Bầu không khí cực kì tốt lành!



Bầu không khí cực kì êm diệu!



Bầu không khí cực kì ôn hòa!







“Này! Sủng vật! Trên tay ngươi là cái gì?”



Tiểu Nhất nhảy cà tưng đến bên cạnh tộc trưởng cùng Soviet, hết nhìn vị đội mũ đến nhìn tộc trưởng. Tộc trưởng chính là tộc trưởng, y tất nhiên không dám trêu chọc. Nhưng Soviet thì tính là gì, là thứ mà hắn mang về dâng lên tộc trưởng, cho nên có việc gì phải sợ hắn. Cho nên y đưa tay đâm đâm con thỏ đã chết, trong lòng tràn ngập tò mò.



Sự thật thì luôn có một con cương thi tồn tại trong một đám cương thi khiến người ta đặc biệt chán ghét!



Vị đội mũ cùng Soviet đột nhiên đều nhìn Tiểu Nhất, trong lòng thầm nghĩ.



“Ta hỏi ngươi đó, sủng vật của tộc trưởng!”



Tiểu Nhất không được tự nhiên, cứ liên tục nhảy ra nhảy vào, sau đó cảm giác mình nhảy tới nhảy lui thật không một chút nào hợp lý, liển nhảy trở về. Vì để che giấu cái hành động ngớ ngẩn của mình, mà dùng sức chọc lấy chọc để con thỏ trên tay Soviet.



Sủng vật? Sủng vật của tộc trưởng? Danh xưng này thật sự rất kì quái nha.



Soviet yên lặng lẩm bẩm, bất quá nhớ lại chữ “Nhẫn”, liền đối với cái kiểu xưng hô của Tiểu Nhất mà nhịn xuống. Nhìn xuống liền nhìn thấy máu thỏ đang tí tách nhỏ giọt.



“Ực!”



Hắn nhịn không được nuốt nước bọt một cái rõ to.



Thỏ a!



Thịt thơm ngát, béo núc, bóng loáng a!



Chuyện hô mưa gọi gió, múc đất lấp biển cùng tu luyện gì đó, giờ khắc này cam chịu xếp sau cái chuyện tốt đẹp này.



“Ta muốn ăn thịt nương!”



Soviet nhìn chằm chập con thỏ, đối tiểu Nhất đáp.



“Thịt nướng?”



“Thịt nướng?”



“Thịt nướng?”



….



Một loạt âm thanh bất đồng thanh điệu đột ngột vang lên.



Hắn nói cái gì nha?



Làm cái gì nha?



Những cặp mắt màu vàng kim đột nhiên tụ tập về một phía. Soviet gắt gao ôm lấy con thỏ vào ngực, rất muốn đem sự tồn tại của mình cùng con thỏ tiêu biến vào trong đám ánh mắt sáng vàng kia…