Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại

Cương Thi Gia Tộc Trung Duy Nhất Nhân Loại - Chương 17




Một đám “người” không biết từ chỗ nào xông qua, lục tục nhảy đến trước mặt vị đội mũ, bắt đầu nhao nhao phát biểu.



“Tộc trưởng, hảo!”



“Tộc trưởng, hảo!”



Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Soviet không nhịn được giật giật khóe miệng. Mới hôm qua đây, từ miệng đám “người” này nghe ra cũng chỉ mấy tiếng “hou hou” rát tai, ngủ dậy một giấc, đột nhiên nghe hiểu hết mọi thứ, cảm giác thật vi diệu.



Soviet liền như thế mà đứng ngốc lăng một chỗ, mặt ngờ ngệch nhìn vị đội mũ cùng đám “người” kia đối thoại. Nghe một chút mới phát hiện, ngôn ngữ của đám người kia có chút kì quái?



“Mị Thi?”



Là chỉ bọn họ sao? Bọn họ tự xưng là Mị Thi bộ tộc. Như vậy cái gì là Mị Thi nha? Cùng với xác chết là một loại sao? Không đúng không đúng! Là xác chết làm sao có thể mở miệng ra nói chuyện được.



Mà bọn họ đang nói đến cái gì đạo sĩ cái gì càn quét? Đạo sĩ? Trong trí nhớ của hắn, đều là như người có thể bắt yêu trừ ma. Nếu có thể càn quét, thì tức là đám tộc nhân này không phải là người mà là yêu ma quỷ quái sao?



Trong đầu Soviet tự động hiện ra một loạt game yêu quái tạo hình, nghĩ đến nghĩ lui đột nhiên phát lạnh run người. KHông được, yêu ma quỷ quái gì đó nghĩ đến là kinh khủng, đừng nói chi là gặp ở ngoài! Như vậy… nếu đúng đám người này là yêu, thì làm sao mà trốn đây? Cái tốc độ di chuyển của bọn họ nhanh như vậy, đủ sức biết yêu pháp cao thâm cỡ này.



Soviet đột nhiên nghĩ, hắn vẫn là nên sớm chấm dứt cái suy nghĩ não tàn này.







“Được rồi! Đi đi!”



Vị đội mũ tổng kết cuộc đối thoại xong, liền vung tay ra hiệu cho đám “người” kia có thể tự mình tu luyện. Lúc này y mới có thể rảnh rỗi mà nhìn ngó đến sủng vật bé nhỏ của mình. Nhìn đáng vẻ Soviet biểu hiện hài lòng, vị đội mũ tràn đầy yên tâm, bất quá nhìn đến mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Soviet, y nhịn không được hơi ngờ vực. Chẳng lẽ trận đau hôm qua vẫn còn dư âm? Nhưng nội đan quay trở về cơ thể cho y biết, Soviet như thế là đã bình phục hẳn rồi.



Đem vấn đề để trong lòng tuyệt đối không phải là tác phong của y. Cho nên y trực tiếp tiến lại, lấy ngón tay chọt chọt ngực Soviet mấy cái, nhẹ nhàng hỏi “Ngươi bị làm sao vậy?”



Cái lực đạo y cho rằng rất nhẹ nhàng, ấy thế mà với Soviet lại cực kì đáng kinh hãi, khiến hắn đang yên yên ổn ổn liền giật mình đặt mông xuống đất. Cùng lắm là chỉ muốn đùa giỡn một chút, vị đội mũ thấy vậy liền dấy lên cảm giác không vừa lòng. Hắn nhìn nhìn ngón tay mình một chút, lại nhìn Soviet một chút, cuối cùng cũng không hiểu nỗi sao lại không hài lòng cơ chứ?



“Ngươi bị làm sao vậy?”




Tiếng hỏi han lần thứ hai bật lên, nhưng bởi vì hắn đang xúc động nên thanh âm có phần hơi lớn tiếng!







Soviet nhăn mặt, hai tay che kín tai một chút rồi lỏng tay, liếc nhìn vị đội mũ một cái. Có lẽ lúc này y đang rất không vui, nhưng cụ thể không vui vì cái gì, thì hắn hoàn toàn không có tâm trạng đi quản. Mắt thấy Soviet không muốn trả lời, vị đội mũ lần thứ ba muốn lặp lại câu hỏi. Chỉ là y chưa kịp hỏi, hắn đã bật dậy.



“Ta là đang chờ ngươi bàn chuyện xong!”



Đợi? Hóa ra không phải là…



Soviet phát hiện ta, vị đội mũ cùng đám “người” kia, không phải, những kẻ mang dáng dấp yêu quái kia, ngoại trừ có chút câu chữ nói ra hắn nghe không hiểu, thì cũng chỉ là một kiểu thủ lĩnh đối với thuộc hạ của mình. Cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng đám “người” kia nói đôi ba câu, sau đó liền sợ sệt mà lui đi.



“Bàn chuyện?”



Vị đội mũ lẩm bẩm lặp lại mấy câu. Có vẻ rất khó hiểu. Bất quá nếu như Soviet đã nói như vậy, cảm giác không hài lòng cũng đã thuyên giảm.




“Chúng ta đang cần tư luyện, ngươi cứ ở nguyên một chỗ, không cần phải rời đi!” – vừa nói, vừa lo Soviet không hiểu, liền lập lại mấy động tác hôm qua một chút.



“Được!”



Soviet đáp lại một tiếng, theo quán tính mà sờ sờ lên đám lá cây trên người một chút. Hắn vẫn chưa quên hôm qua, y phục của mình đã bị xé thành đám vải rác, thật thảm thương. Nếu như hôm qua làm cho hắn sợ sệt mấy phần, thì bây giờ, bất đồng ngôn ngữ không còn nữa, cảm giác sợ hãi đã tiêu biến đi bớt.



Ở thế giới này, ai hắn cũng không quen biết, nghĩ nhiều như thế làm gì? Hiện tại cái cần nhất, chính là làm sao để sống được ở cái thế giới này!



Đúng, yên ổn mà sống tiếp, mới có thể mong có được những thứ khác. Nhìn lại mấy hôm vật vờ ở cái thế giới này, chuyện gì cũng không suôn sẻ. Nhưng được chuyện, tính mạng của hắn cũng không bị đe dọa, sau đó lại có thể cùng đám “người” kia trao đổi, cho nên tình cảnh không đến nổi đáng thương. Mà đám “người” hay yêu ma này cũng chấp nhận hắn, không phải là chuyện rất tốt sao?



Vị đội mũ nhìn chăm chú soviet hồi lâu, xác định hắn không lừa mình, mới yên tâm tu luyện. Hôm qua vì hắn mà y tiêu hao không ít công lực, hôm nay nhất định phải bù đắp lại cho tốt.



Mắt thấy vị đội mũ ngồi cách xa mình, Soviet cũng trở ngồi xuống đất. Không biết có phải hôm qua vì quá đau đớn, hôm nay lại đứng hơi lâu, nên bây giờ cả hai chân đều cảm giác vô lực.




Hắn ngồi như vậy, ngây ngốc mà nhìn đám người kia tu luyện.



Kỳ thực, dưới ánh trang bạch sắc tỏa ra vô vàn tia sáng bạch tuyến, nhìn càng lâu càng thấy thú vị. Nhìn lâu nữa, lại thấy giới như một cái nời lớn -_-, mà đám người kia chính là mấy miếng thịt to to nằm dưới đáy nồi.



Haha! Soviet bị chính ý nghĩ của mình làm cho vui vẻ, thích thú cười mim mỉm, sau đó liền lấy tay che miệng. hắn không muốn âm thanh của mình truyền đến tai vị đội mũ. Lúc ấy, y hỏi hắn vì sao lại vui mừng, hắn tuyệt đối không thể nào đem cái ý nghĩ liên tưởng của mình thuật lại cho y nghe được.



Thời gian dần trôi qua! Chẳng biết qua bao lâu, chỉ biết Soviet đã ngồi im lặng như thế nhìn đám người kia tu luyện, nhìn đến mê mẩn. Ban đầu gió thổi hì hù còn cảm giác được một chút lành lạnh, nhưng dần dần cũng chẳng còn cảm giác đó nữa. Dường như ánh nhìn đã bị những vầng sáng bao quanh tộc nhân thu hút.



Đẹp thật! Thật ấm nữa!



Lần đầu tiên nhìn thấy thứ ánh sáng phảng phất như ánh trắng, Soviet chỉ biết si ngốc ra mà nhìn.



Như thế này thật tốt. Nếu như phần đời còn lại cũng đẹp và ấm áp như thế này thật tốt biết bao.



Nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên nảy sinh ý định hay ho. Soviet thử bắt chước bộ dáng đám người kia há miệng ra, hít sâu vào, sau lại chậm rãi thở ra. Khi hắn đang điềm nhiên hít thở được mười mấy cái, vầng trăng bên kia đột nhiên sáng lóa lên một cái, tiếp theo lại thấy một tia sáng nhàn nhạt từ trên mặt trăng chiếu thẳng vào miệng Soviet. Tia sáng rất mỏng, mỏng như mũi kim, lại rất nhạt, nếu nhìn không kĩ, chắc chắn không thấy được.



Rất may là Soviet nhìn thấy. Và khi vầng trăng kia cùng bản thân mình được nối kết bởi sợi tơ ánh sáng nọ, trong lòng Soviet đột nhiên thanh thoát hẳn.



Thoải mái! Rất thoải mái nga! Làm sao lại thoải mái như vậy chứ!



Tia sáng mỏng manh mang theo thứ ấm áp quen thuộc đi vào trong miệng Soviet, theo đường miệng trượt xuống khoang ngực, bụng, vào sâu trong cơ thể, khắp mọi ngóc ngách, khiến cho hắn từ trong ra ngoài đều ấm dần lên.



Ấm nga! Cảm giác thật nhẹ nhàng, tê tê thích thích, lại như có người nhẹ nhàng xoa bóp toàn thân! Thật thư thái! Thật nhẹ nhõm.



Người xưa có nói, trẻ con lúc còn nằm trong bụng mẹ cảm giác cũng thư thái như thế này.



Soviet giờ khắc này toàn bộ chìm đắm vào trong cảm giác thoải mái, nhịn không được cong cong khóe miệng, sung sướng hài lòng cực độ..



Từ lúc hắn sinh ra đến giờ, loại cảm giác hài lòng này, là lần đầu tiên hắn nếm trải được..