Sáng hôm sau, hiếm khi Bạch Tuyết Ninh dậy sớm. Hôm nay có triển lãm tranh của hoạ sĩ nổi tiếng- Mộc Tâm. Trước kia cô cũng đam mê hội hoạ nên quyết định tới đó, nghe nó bức tranh của Mộc Tâm rất sống động và có hồn. Trước kia tranh của bà đã đạt giải hội thi lớn nhất quốc tế nên cô càng tò mò hơn!
Khi đến nơi, hội triển lãm đã có rất nhiều người, để được vào nên cô đã nhờ Tiểu Lục làm một chiếc thiệp mời giả dễ dang qua cửa.
Phải nói, Mộc Tâm quả thực là hoạ sĩ danh xứng với thực, những tác phẩm của bà cũng khiến cô khâm phục. Qua 1000 năm, rất ít người được Bạch Tuyết Ninh tán thưởng như vậy.
" Cô bé, cô cảm thấy thế nào?" Bỗng nhiên có giọng của người phụ nữ vang lên.
Trước mặt cô là một bức tranh thời loạn thế, khung cảnh được vẽ gam màu tối tăm, con người được khắc khoạ cực khổ, gầy gò, nhiều tị nạn còn đang ở bên cạnh hoành hành. Trời đất như tối tăm, mịt mù.
" Loạn" Cô chỉ nói một chữ
Thế nhưng bác gái bên cạnh lại cười lớn:" Cô bé, cô thật có mắt nhìn."
" Mộc lão sư quá khen ạ!" Bạch Tuyết Ninh chỉ đáp lại một nụ cười dịu dàng, hiền lành tựa như có ánh hào quang chiếu vào trái ngược hoàn toàn với bức tranh tối tăm bên cạnh.
Mộc Tâm sửng sốt liền định thần lại:" Cô bé, cô tên gì?"
" Dạ, cháu tên Bạch Tuyết Ninh, bác cứ gọi cháu là Ninh Ninh hay Tiểu Ninh đều được ạ!"
" Được được, Tốt! Vậy cháu cứ gọi bác là dì Mộc. Cháu quê ở đây sao?"
" Dạ không ạ! Cháu nghe nói bác mở triển lãm nên cháu đến đây ạ!"
Mộc Tâm cười đáp lại, cô bé thiên sứ này chỉ cần nhìn cũng thấy ấm áp, dễ chịu. Đang định nói tiếp thì trợ lý của bà đến gọi đi có việc.
" Ninh Ninh, hôm nào cháu rảnh thì qua nhà cô ăn cơm nhé! Con gái bác cũng tầm tuổi con nếu hai đứa thân với nhau thì tốt!" Mộc Tâm lại gần nắm tay cô
" Vâng ạ"
Sau khi trao đổi số điện thoại thì Mộc Tâm rời đi. Cô đi loanh quanh xem các tác phẩm khác thì đột nhiên có một bóng dáng lại gần. Cô quay lại thì bắt gặp một nụ cười thân thiện của một chàng trai ngoại quốc.
" Xin chào, anh có chuyện gì sao?" Cô cũng mỉm cười "dịu dàng" đáp lại nụ cười "thân thiện" đó
" Lúc nãy thấy em đi một mình nên anh đến xem em cần giúp đỡ gì không?" Allen nhìn Bạch Tuyết Ninh, nụ cười vốn lịch sự khách sáo ngay lập tức trở nên vô cùng quyến rũ, rồi đưa tay ra:" Tôi tên Allen, rất vui được làm với em"
" Chào anh Allen, tôi tên Bạch Tuyết Ninh. Anh là người ngoại quốc sao?" Bạch Tuyết Ninh vẫn nở nụ cười dịu dàng như cũ đưa tay ra bắt lại
" Tôi là người Âu gốc Hoa, trước kia luôn ở nước ngoài giờ mới về nước. Em còn muốn đi tham quan nữa không?"
Bạch Tuyết Ninh lắc đầu:" Tôi đã xem xong những tác phẩm cần xem rồi"
" Vậy anh có cơ hội mời thiên sứ đi ăn cơm không?" Nói rồi Allen hôn nên mu bàn tay cô và nở một nụ cười quyến rũ khiến cho mấy cô gái gần đó ngưỡng mộ.
" Tất nhiên là được rồi!" Bạch Tuyết Ninh đáp lại
Allen dẫn Bạch Tuyết Ninh lên xe mình rồi lái thẳng đến nhà hàng quốc doanh.
" Anh Allen được nhiều cô gái yêu thích thật đó." Bạch Tuyết Ninh trong xe trò chuyện, giọng dịu dàng nhưng pha lẫn chút mỉa mai.
Allen nhếch khoé miệng:" Thiên sứ em không thể đổ lỗi cho tôi được, trong mắt tôi chỉ có duy nhất nàng thiên sứ là em thôi"
Bạch Tuyết Ninh chỉ mỉm cười cũng không đáp lại mà nhìn ra ngoài, đôi mắt trong veo không biết đang suy nghĩ gì.