Bạch Tuyết Ninh ôm hoa trở lại tầng Vip, cô vừa định đẩy cửa vào thì bỗng nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong.
Bạch Tuyết Ninh nhướn mày, chờ ở cửa một lúc nhưng âm thanh bên trong vẫn chưa dứt.
"Doãn Nhi, em nghe anh giải thích. Sự việc không giống như em nghĩ."
"Đúng vậy, hôm đó thực sự là hiểu lầm, chúng ta là bạn thân không lẽ cậu không tin mình sao?"
"Các người cút đi, đôi cẩu nam nữ chó má. Mấy người nghĩ tôi là con ngốc à? Tần Khả Khả, cô còn không biết liêm sỉ leo lên giường cùng bạn trai tôi, đừng giả vờ thân thiết khiến tôi cảm thấy buồn nôn, Tần gia các người thật biết dạy dỗ con cái."
"Hạ Doãn, mặc dù cậu đang tức giận nhưng sao cậu có thể xúc phạm mình như thế...hức...hức..." Cô gái ôm mặt tựa như đang khóc.
Chàng trai bên cạnh vỗ nhẹ vai cô gái an ủi: "Khả Khả, em đừng khóc." Sau đó quay sang nhìn Hạ Doãn: "'Doãn Nhi, dù sao em cũng không nên nói như vậy. Khả Khả dù sao cũng là bạn thân của em."
"Bạn thân? Bạn thân mà đi cướp bạn trai của bạn à? Còn anh nữa, Dương Thần, tên cặn bã như anh có quyền gì mà phán xét tôi?"
Bạch Tuyết Ninh hóng drama bên ngoài, bên cạnh không biết từ khi nào mà Tiểu Lục xuất hiện, trên mặt đầy vẻ thích thú. Nói đúng ra, Tiếu Lục có thế nói là vua hóng hớt, chỉ cần có biển là y răng nó sẽ xuất hiện.
"Ký chủ, cảm xúc con người thật lẫn lộn. Người thấy cuộc tình tay ba này không phải rất thú vị sao? Chúng ta có nên vào xem cận cảnh không?"
Bạch Tuyết Ninh cạn lời: "Từ bao giờ mà ngươi thích hóng chuyện người khác y như bà tám thế?"
"Ký chủ, không phải người cũng ở bên ngoài hóng chuyện sao?
Bạch Tuyết Ninh: "..." Mặc dù giọng nói rất dễ thương nhưng nghe xong chỉ muốn đấm vài cái.
Cô lưỡng lự đi đến mở cánh cửa ra, trong phòng đột nhiên im phăng phắc, mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô.
Bạch Tuyết Ninh chậm rãi bước vào, trên môi nở một nụ cười dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn càng thêm thánh thiện nhưng lại cao quý. Cô đặt bó hoa trên bàn, phớt lờ đôi nam nữ đứng đối diện giường bệnh, rồi quay lại hỏi thăm Hạ Doãn:
"Xin chào, tôi tên Bạch Tuyết Ninh. Hạ tiểu thư hôm nay đã đỡ hơn chưa?" Giọng nói của cô trong trẻo, nhẹ nhàng khiến Hạ Doãn nghe xong cũng khỏi cảm thấy dễ chịu và ấm áp khiến cô khuôn mặt cô dịu lại.
Hạ Doãn chưa kịp trả lời thì cô gái đối diện với khuôn mặt giận dữ gầm lên:
"Này, cô là ai hả? Không thấy chúng tôi đang nói chuyện sao? Hạ Doãn, cậu đừng nhìn khuôn mặt hồ ly tinh của cô ta mà bị lừa, cô ta chỉ muốn lợi dụng thôi cậu thôi!" Tần Khả Khả trở nên tức giận, khuôn mặt cô gần như méo mó, trừng mắt nhìn Bạch Tuyết Ninh. Từ khi cô ta bước vào, Dương Thần luôn chú ý đến cô ta không rời mắt. Cô đã tốn bao nhiêu công sức để cướp Dương Thần từ tay Hạ Doãn nên cô sẽ không bao giờ để Dương Thần thoát khỏi bàn tay mình. Tuyệt đối không!!! Bàn tay cô xiết chặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
"Tần Khả Khả, cô câm miệng lại cho tôi! Một kẻ không biết xấu hổ như cô thì có tư cách gì mà chỉ tay vào người khác! Đôi cẩu nam nữ các người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, chỉ cần nhìn là muốn ói! Trước kia tôi đúng là mù mới đi tin mấy người. Bây giờ con không cút đi!" Hạ Doãn thực sự rất tực giận, cơn phần nộ của cô như muốn phun trào. Nếu không phải cô bị thương nhất định đi đến đánh chết bọn chúng, xé rách lớp mặt nạ của lũ khốn kiếp đó.
"Cô..."
Tần Khả Khả chưa kịp nói xong đã bị Dương Thần kéo tay, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn Bạch Tuyết Ninh rồi dừng trên người Hạ Doãn:
"Doãn Nhi, em hãy nghỉ ngơi chăm sóc sức khoẻ thật tốt. Mấy nữa anh cùng Khả Khả lại đến thăm." Nói rồi
Dương Thần kéo Tần Khả Khả ra ngoài, trước khi đi còn không quên lướt nhìn Bạch Tuyết Ninh.
Tiểu Lục ở bên cạnh thấy vậy không khỏi trêu trọc: "Ký chủ, sức hút của người thật lớn a~ Tên tra nam kia trúng tiếng sét ái tình của người rồi nhaa~"
"Câm miệng." Bạch Tuyết Ninh ở trong lòng mắng lại, tên hệ thống này càng ngày càng biết trọc tức cô.