Vừa mở cửa ra, Nam Cung Tuyển thấy một người đàn ông ngoại quốc đang giơ tay lại gần Bạch Tuyết Ninh, mặt anh lập tức đen lại, không khí càng trở nên lạnh băng khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Thập Nhất đi đăng sau không khỏi toát mồ hôi hột, hôm nay anh lướt điện thoại nào ngờ thấy nhiếp ảnh chụp được bức ảnh đăng lên mạng. Đầu tiên anh không quan tâm nhưng khi nhìn kỹ lại mới thấy người trong ảnh giống
Bạch tiểu thư, khuôn mặt thiên sứ đó không thể nào nhầm lẫn được. Cô đang quay người cười vui vẻ với một anh chàng có khuôn mặt giống người phương Tây.
Anh đã đưa bức ảnh cho Lão đại, dù sao Bạch tiểu thư cũng là người mà Lão đại quan tâm. Nhưng anh không ngờ Lão đại lại phản ứng gay gắt như vậy, sau khi biết cô đến nhà hàng này, Lão đại liền hoãn lại tất cả lịch trình mà tìm đến tận đây!
"Tuyển gia? Sao anh lại đến đây?" Bạch Tuyết Ninh thực sự kinh ngạc, không ngờ lại gặp anh ở đây, lại còn vào đúng mình đang ngồi. Trùng hợp? Không thể nào!
Sau đó cô quay lại nói với Zies: "Tôi ra ngoài một lát." Rồi bước đến bên Nam Cung Tuyển đưa tay kéo anh đi ra.
Hai người họ đến phòng ăn Nam Cung Tuyển đặt trước, còn Thập Nhất ở bên ngoài canh cửa.
Nam Cung Tuyển mặc để cô kéo đi không phản kháng, anh cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ bé nắm bao bọc cánh tay mình vừa buồn cười vừa dễ thương. Từ lúc thấy ảnh của cô đi bên người đàn ông khác đến lúc nhìn thấy hai bọn họ thân mật, anh gần như mất bình tĩnh.
Nam Cung Tuyển nhìn cô với ánh mắt lạnh băng:
"Sao, phá hỏng buổi hẹn hò của em và bạn trai?"
"Tuyển gia, em độc thân." Không hiểu sao cô lại đi giải thích chuyện này với anh
"Anh ta là ai?
"Vệ...vệ sĩ" Đột nhiên cô cảm thây toàn thân lạnh toát, không khí xung quanh dường như đông cứng lại làm cô không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Vệ sĩ? Em cảm thấy tôi không bảo vệ nổi em?" Càng nói sắc mặt anh càng đen hơn, cô vẫn còn đề phòng hay không tin tưởng điều gì ở anh?
Nghe thấy Nam Cung Tuyển hỏi vậy, cô giật mình, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh:
"Tuyển gia, quan hệ của chúng ta là gì?"
Nam Cung Tuyển cúi đầu nhìn cô, không đáp. Anh đi đến bên cửa sổ, rút điếu thuốc ra hút. Đôi mắt anh hướng ra ngoài không biết đang nghĩ gì.
Sau một lúc cả hai đều yên tĩnh, Bạch Tuyết Ninh mím môi, đành lên tiếng trước:
"Tuyển gia, nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi trước.
Không đợi anh trả lời, cô mở cửa bước ra ngoài.
Thập Nhất thấy cô đi ra xa thì mới vào phòng, nhìn thấy Lão đại đang đứng hút thuốc với vẻ trầm ngâm. Có lẽ hai bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó.
"Lão đại"
"Cô ấy đi rồi?"
"Vâng, Bạch tiểu thư vừa dẫn chàng trai đó đi ra nhà hàng rồi. Lão đại, có cần tôi..."
"Không cần" Thập Nhất chưa nói xong đã bị Nam Cung Tuyển ngắt lời. Khuôn mặt anh trở nên u ám. Anh dập tắt điếu thuốc và đi ra ngoài.
Bạch Tuyết Ninh bên này khi trở về nhà bắt đầu bực bội, cô cảm thấy tâm trạng hôm nay đã bị Nam Cung Tuyển phá hỏng rồi.
Nghĩ lại câu anh ta nói lúc nãy, cô rơi vào trầm ngâm: Anh ta thích mình? Mới gặp bao lâu chứ? Tình tiết có phải nhanh quá rồi không? Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Cô cứ nghĩ sẽ phải tốn sức lắm.
"Tiểu Lục"
"Tôi đây ký chủ"
"Nam Cung Tuyển thích tôi à?"
"Ký chủ hỏi tôi à?"
"..." Mẹ kiếp, ở đây còn ai nữa sao?
Tiểu Lục thấy ký chủ của mình sắp tức giận vội vàng trả lời:
"Ký chủ, không phải như vậy sẽ thuận lợi việc trả thù của người hơn sao?"
".."