Nam Cung Tuyển- Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hoàng, người đời kính trọng gọi anh hai tiếng Tuyển gia, không chỉ vì tài năng mưu lược, quyết đoán của anh đã đưa Tập đoàn Thiên Hoàng lên top thế giới mà còn vì thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng thấm sâu vào xương tuỷ. Bất kỳ ai đắc tội với anh đều bị nhận cái kết đắng mà không thể đắng hơn!
"Lần trước cô đã cứu tôi, tôi nên cảm ơn mới phải!" Anh thấy cô nhớ mình thì vẻ mặt cũng dịu đi một chút.
"Tuyển gia không cần khách sáo, hơn nữa hôm đó tôi cũng không giúp được gì" Bạch Tuyết Ninh nở một nụ cười dịu dàng, ánh sáng dường như cũng bị nụ cười của cô thu hút nên khuôn mặt cô trong sáng thánh thiện hơn người bình thường.
Nam Cung Tuyển vẫn giữ im khuôn mặt lãnh đạm của mình nhưng phia sau dường như Thập Nhất suýt bị thu hút bởi nụ cười đó, trong giây lát anh liền bình tĩnh như thường. Anh đã được huấn luyện nghiêm khắc tất nhiên không thể mất khống chế được!
"Bạch tiểu thư ở Thủ đô sao?" Nam Cung Tuyển trực tiếp hỏi
"Đúng vậy, tôi đến thành phố Z để tham dự triển lãm tranh của Mộc lão sư, vài hôm nữa sẽ quay về thủ đô."
"Nếu Bạch tiểu thư không phiền hai hôm nữa có thể đi cùng tôi về thủ đô." Giọng anh vẫn lãnh đạm vang lên nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn xuyên thấu cô vậy.
"Chuyện này...Được, vậy cảm ơn Tuyển gia" Bạch Tuyết Ninh do dự một lúc rồi quyết định
"Được" Vừa đáp lại anh quay người đi ra nhà hàng
Tiểu Lục chứng kiến tất cả không khỏi há hốc mồm: "Ký chủ không sợ hắn nghi ngờ người sao?"
Bạch Tuyết Ninh nhếch khoé miệng: " Sợ đã nghi ngờ rồi."
Trên xe, Nam Cung Tuyển vẫn đang nghĩ đến nụ cười dịu dàng đó, vẻ mặt trầm ngâm.
Thập Nhất thấy vậy liền hỏi:" Lão đại, người quan tâm đến Bạch tiểu thư đó sao?" Theo anh nghĩ, cô gái đó thực sự rất xinh đẹp, so với những người anh gặp cô ấy là nổi trội nhất, khuôn mặt thiên sứ khiến người ta nhìn mà không quên được. Nhưng như vậy thì sao chứ, nếu cô ấy đến với lão đại rất có thể trở thành điểm yếu để những người ngoài kia nhắm đến. Dù sao kẻ thù của bọn họ quá nhiều, trong tối có rất nhiều các thế lực đang nhắm đến, nếu không cẩn thận sau này sẽ liên luỵ đến cả tính mạng.
" Đừng suy nghĩ nhiều" Không cần nhìn Nam Cung Tuyển cũng biết thuộc hạ của anh nghĩ gì, anh nhắm mắt dưỡng thần nhưng không thoát khỏi bóng dáng dịu ấy: Thiên sứ!!!
____________________
Khi trở về khách sạn, Bạch Tuyết Ninh đang định đi ngủ thì bỗng có cuộc gọi đến, cô liếc nhìn tên người gọi rồi mỉm cười bắt máy:
"Dì Mộc, dì gọi cho cháu có chuyện gì sao?"
"Ninh Ninh, tối nay cháu rảnh không? Nếu không thì cháo qua nhà dì ăn tối, hôm nay con gái dì Thanh Thanh cũng ở nhà dì muốn giới thiệu cho hai đứa."
"Vâng, dì Mộc. Buổi tối cháu sẽ qua. Làm phiền dì rồi!"
"Nào có chứ, lát nữa dì gửi địa chỉ cho cháu."
"Vâng, chào dì"
Sau khi cúp máy, cô nằm trên giường, đôi mắt cô đột nhiên loé sáng rồi vụt tắt rất nhanh. Khoé miệng nhếch lên không quan tâm mà chuẩn bị chợp mắt một lát.
Gần tối, cô tỉnh dậy rồi bắt đầu dậy chuẩn bị. Soi gương một lúc cô xoay người một vòng thấy mọi thứ đều ổn liền xách túi ra ngoài.
Khi đến nơi cô được người hầu dẫn vào trong nhà đã thấy Mộc Tâm bước ra đón:
"Dì Mộc, lần đầu đến thăm, cháu mang chút quà mong dì nhận lấy"
"Ai nha\~ Quà cáp gì chứ, Ninh Ninh thật khách sáo." Sau đó, bà vọng vào trong nhà: "Thanh Thanh, mau ra đây, Ninh Ninh đến rồi!"
Vừa dứt lời một cô gái xuất hiện với mái tóc màu đen tuyền ngang vai, đôi mắt dường như sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng với dáng người mảnh mai nhưng khi đứng gần Bạch Tuyết Ninh nhận thấy...cao hơn cô một chút!