Giọng nói anh rất nhu hòa, giống như dỗ dành.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy một giây sau, Ngôn Gia Hứa sẽ giống như khi còn bé, tới ôm cô một cái. Nhưng lại không có, anh chỉ nhẹ đặt tay lên bả vai cô.
Nếu như không phải đang nói đến thành tích thi cử của cô thì Thẩm Tinh Lê sẽ cảm thấy anh đang nói lời âu yếu giữa những đôi tình nhân. Bạn gái tương lai của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc nhỉ, bởi vì có người bạn trai như anh.
Trái tim của cô đập mạnh mẽ.
Giống như một đóa hoa sắp nở, cố gắng hướng về phía ánh nắng, nhưng thời cơ chưa tới cô không thể hiện được chính mình.
Nhưng bây giờ điều kinh khủng là, chẳng mấy chốc cô sẽ rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng của anh.
Thẩm Tinh Lê có chút khó chịu và lạc lõng, giữa bọn họ dường như cách một tấm bình phong, dù cho Ngôn Gia Hứa dịu dàng hơn đi chăng nữa thì cô cũng không có cách nào dùng cách mình thích để có được sự dịu dàng của anh.
Thế nhưng người đàn ông này vì sao lại muốn tốt với cô như vậy?
Nếu như không chiếm được, vậy thì ngay từ đầu cũng đừng tốt như vậy.
Giống như bố mẹ thích em trai thì không thích cô vậy.
Loại không thích này không thể xưng là "không yêu".
Thẩm Vĩnh Long và Tằng Hồng đối với Thẩm Tinh Lê đương nhiên cũng có yêu, nếu không cũng sẽ không mỗi tháng một hai cuộc điện thoại, gửi tiền đúng hạn, ân cần hỏi thăm thành tích học tập của cô.... Nếu như có một ngày Thẩm Tinh Lê sinh bệnh chết đi, cô tin rằng bố mẹ cũng sẽ rất khó chịu, sẽ đau khổ.
Nhưng nếu như cô sống khỏe mạnh, bố mẹ tuyệt đối sẽ không cho thêm 1% yêu mến nào.
Bạn có thể hiểu được tình cảm như thế không?
Yêu là có, nhưng cũng chỉ có một nửa mà thôi.
Giống như vậy, Thẩm Tinh Lê hiểu "người quan trọng" của anh là có ý gì, cô biết Ngôn Gia Hứa thích mình là bởi vì hai người cùng nhau lớn lên, anh có sự quen thuộc với cô, có lo lắng, có không bỏ.
Nhưng để anh thích nhiều thêm một chút thì anh không làm được.
Cô gái bị vứt bỏ lúc năm tuổi đó, còn có học sinh tiểu học vào lúc bảy tuổi hiểu rõ mình mãi mãi không được về bên cạnh bố mẹ, đã sớm học được cách từ bỏ rồi.
Cô cố sức bình phục trái tim nhảy loạn của mình, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Em biết rồi." Sau đó không chút biến sắc dời bờ vai của mình, rời khỏi anh.
Ngôn Gia Hứa hiển nhiên cũng không định buông tha cô, tiện đà hỏi lại: " "Biết rồi" là có ý gì?"
"Biết rồi chính là biết rồi." giọng nói Thẩm Tinh Lê buồn buồn.
"Hôm nay tha cho em trước, chiều ngày mai đem toàn bộ bài thi 9 môn của em tới, anh muốn kiểm tra." Cô không để ý đến sự cố ý tránh xa của cô, để tay xuống nói.
"Hả? Không cần đâu."
"Lấy tới, anh muốn xem, chuyện này không thương lượng."
Thẩm Tinh Lê không lay chuyển được anh, đành phải nói: "Biết rồi."
Sau đó đeo cặp sách nhỏ, cũng không chào hỏi, yên lặng đi vào hành lang.
Ngôn Gia Hứa vẫn luôn nhìn bóng dáng cô biến mất trong bóng đêm, đầu ngón tay dường như còn có mùi thơm dầu gội đầu của cô gái, trong lòng bỗng nhiên trống vắng.
Tâm tình của thiếu nữ âm tình bất định, anh vẫn lấy muốn lấy lòng anh, khổ nỗi không tìm được cách.
Hơn hai mươi năm qua của anh không nghĩ tới phải lấy lòng ai, thích ai, hoặc là có được tình yêu của ai. Con gái bên cạnh cũng nhiều, nhưng anh vẫn chưa từng có ý định tiếp xúc. Dường như gen di truyền cả đời trước đến chỗ anh, Ngôn Gia Hứa cũng không cảm thấy hứng thú với tình cảm nam nữ, cao trung và đại học, thậm chí lúc học ở Anh có không ít con gái gửi đồ, gửi tin nhắn, tỏ tình với anh.
Anh không phải là một người lạnh lùng hà khắc, chỉ đùa một chút rồi xem nhẹ những lời tỏ tình kia.
Nói chuyện yêu đương không bằng tiêu thời gian vào việc học và nghiên cứu.
Đời này của anh, đoán chừng là người theo chủ nghĩa không cưới.
Thanh danh lão súc sinh không được tốt lắm. Nhưng hiện tại, anh bị một thiếu nữ nắ mũi dắt đi, tâm tình biến hóa theo một cái nhăn mày một nụ cười của cô.
Dạng cảm giác trải nghiệm cũng không tốt, nhưng cũng cảnh giác cũng không xong.
*
Thứ hai lúc Thẩm Tinh Lê đi học, trêи lưng chính là cái ba lô YSL Ngôn Gia Hứa, in hình sao chấm nhỏ, cô rất thích. Bởi vì cặp sách màu hồng bình thường mang bị bẩn, chủ nhật giặt nhưng thời tiết không tốt, chưa khô.
Cô suy nghĩ, đeo thì cũng đeo rồi.
Lúc vừa khai giảng, cô bởi vì rất thích cái cặp sách này mà liên tục đeo hơn nửa tháng. Nghe được đám bạn Lăng Kỷ Hàm thảo luận về cặp sách của cô, nói cô khoe của, cũng nói cái cặp này của cô là giả.
Thẩm Tinh Lê hỏi Hoàng Tịnh Di rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Hoàng Tịnh Di chỉ chỉ cái nhãn hiệu này, nói với cô: "Cậu lên Baidu tìm nhãn hiệu này một cái là biết."
Thế là Thẩm Tinh Lê tìm một chút, giá bán của cái cặp này là 10000.
Là Maserati trong giới cặp sách học sinh đi.
Dọa đến mức cô nhanh chóng cất đi, không nghĩ tới Ngôn Gia Hứa sẽ tặng cặp sách mắc như vậy. Lúc đầu cho rằng cũng chỉ 100 hoặc là 1000 là cao lắm rồi.
Nhưng cô cũng sẽ khác người nói muốn trả cặp lại cho Ngôn Gia Hứa, bởi vì cũng không quá có khả năng.
Cô quyết định, phải tốt với Ngôn Gia Hứa một chút, hiếu thuận với anh!
Buổi sáng vẫn xem như là bình thường, Thẩm Tinh Lê cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng thành tích và lời đồn nhảm.
Di Bảo có chút bận tâm, bởi vì dựa theo thành tích của cô thì có thể sẽ tách khỏi Lưu Châu Châu và Thẩm Tinh Lê rất lâu.
Lưu Châu Châu nói: "Bây giờ cậu lo lắng cái rắm, chỉ là vị trí hơi xa một chút thôi. Các cậu lên Cao nhị chia lớp lại rồi hẵng khóc, tớ chọn khoa học tự nhiên. Toán của Tinh Tinh mạnh như vậy, đoán chừng cũng chọn khoa học tự nhiên."
Di Bảo khóc tang: "Bố tớ sẽ không để cho tớ chọn khoa học tự nhiên, chọn khoa học xã hội còn có đường ra."
"Ok, đến lúc đó cậu khó nhớ tìm bờ vai."
Di Bảo oán hận: "Lưu Châu Châu cậu là ma quỷ à?"
Thẩm Tinh Lê học thuộc từ đơn nghe thấy hai người nói chuyện, không nhịn được cười.
Di Bảo chứng thực Thẩm Tinh Lê: "Tinh Tinh, cậu cũng sẽ chọn khoa học tự nhiên sao?"
Thẩm Tinh Lê chưa từng suy nghĩ chuyện này: "Còn chưa suy nghĩ."
Bởi vì cô đã lập kế hoạch muốn thi vào Học viện Mỹ thuật, cần phải thi kỹ năng, chia khoa văn lý đơn giản đều không nằm trong phạm vi lo nghĩ của cô. Nhưng bây giờ cô còn chưa quyết định nên không tiện nói ra.
Di Bảo chỉ có thể nắm chặt tay Thẩm Tinh Lê: "Sau khi thay đổi vị trí, cậu đi nhà vệ sinh nhớ gọi tớ."
"Ừm." Thẩm Tinh Lê cười đáp lời.
Lưu Châu Châu bởi vì sau này gia nhập nhóm ba người này mà luôn cảm thấy mình bị cho ra rìa, mặc dù cô rất khinh thường chuyện đi vệ sinh còn muốn tay trong tay, nhưng cũng chỉ có thể cố nén sự không kiên nhẫn: "Còn tớ nữa."
Tần Vi Vũ nhìn ba nữ sinh, cảm thấy cạn lời.
*
Buổi sáng hôm nay Cố Hiểu Dương chưa ăn sáng, cô ta chui đầu dưới bàn gặm một cái bánh bao sữa vàng, vẫn còn nhớ đến hương vị của pancake.
Giờ truy bài đầu giờ, cô ta tình cờ gặp Thẩm Tinh Lê ở cổng trường, hỏi cô theo thói quen: "Buổi sáng của tớ đâu?"
Thẩm Tinh Lê khẽ cười một cái, nhưng nụ cười không còn hiền lành như trước, càng giống như là cười lạnh.
Cô giơ tay ra: "Dì bán bánh không đến."
Nhưng thật ra là lấy cớ.
Cố Hiểu Dương ý thức được Thẩm Tinh Lê xa lánh, lúc này mới nhớ tới mình đã đắc tội với cô.
Nhất thời có chút xấu hổ.
Cố Hiểu Dương khó chịu nói: "Thẩm Tinh Lê ngại quá, nhưng ngày đó tớ không cùng bọn họ nói xấu cậu."
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Không cần." Giọng điệu lạnh lùng: "Không phải cậu không mở miệng là đại biểu cho cậu vô tội."
Sau đó cô không chớp mắt đi vào phòng học, Cố Hiểu Dương biết, sau này Thẩm Tinh Lê sẽ không nói một câu nào với cô ta nữa.
Bình tĩnh xem xét, Thẩm Tinh Lê là một cô gái hiền lành, cực kỳ kiên nhẫn. Thành tích của Cố Hiểu Dương không tốt, cô ta luôn đến làm phiền Thẩm Tinh Lê giảng đề cho cô ta, mặc dù cô ta và Thẩm Tinh Lê không thân, cũng sẽ không thân thiết giống như Di Bảo, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giảng cho cô ta, bữa sáng nhờ cô mua, Thẩm Tinh Lê cũng không quên ngày nào, một câu phàn nàn cũng không có.
Nhưng mà bây giờ rất đáng sợ, bởi vì bắt nạt người thiện lương mà nhận lấy báo ứng nhiều nhất.
Giờ truy bài, Thẩm Tinh Lê lấy bánh bao thịt và bánh quẩy giấu trong cặp ra chia cho đồng bọn, em gái heo hận không thể hôn Thẩm Tinh Lê một cái: "Tinh Tinh cậu quá tốt rồi, tớ rất muốn quỳ xuống gọi bố."
Thẩm Tinh Lê nói: "Sau này cậu đừng đánh tớ nữa là được."
Lưu Châu Châu: "Tớ mặc kệ, từ muốn luôn luôn ngồi cùng bàn với cậu, luôn luôn đánh cậu."
Con mẹ nó đây là tình chị em kỳ quái gì vậy.
Cố Hiểu Dương uống một ngụm nước trong ly, trong lòng chua xót.
Lần nữa gặp phải lúc chào cờ, Cố Hiểu Dương xếp hàng đụng phải bả vai Thẩm Tinh Lê, còn chưa kịp xin lỗi, Thẩm Tinh Lê đã quay người được một nam sinh đỡ lấy.
Nam sinh đỡ Thẩm Tinh Lê, Hạ Thành Hàm hạng nhất khối Cao nhất, tha thứ cho cô luôn hình dung nam sinh này như vậy, bởi vì hiện tại không có ấn tượng gì khác.
Vóc dáng cậu ta rất cao, vẻ mặt đạm mạc, lúc cơ thể Thẩm Tinh Lê bị đụng lui về sau, cậu ta phản xạ có điều kiện bắt lấy cánh tay cô.
Thẩm Tinh Lê nói: "Xin lỗi."
Một chút cảm xúc trêи mặt Hạ Thành Hàm cũng không có, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô môt giây, cao ngạo quay đầu đi.
Thẩm Tinh Lê cảm thấy nam sinh này giống như một con chim khổng tước.
Vào lớp, cô giáo gọi tất cả bạn học ra ngoài, tùy thứ tự trước sau mà đi vào chọn vị trí.
Lưu Châu Châu là người thứ hai đi vào chọn, cô ấy ôm cánh tay Thẩm Tinh Lê: "Tớ giữ lại vị trí cùng bàn cho cậu, lúc cậu vào ngồi cạnh tớ nha."
Thẩm Tinh Lê cười: "Biết rồi."
Chưa đến mười lăm phút, năm mươi mấy bạn học đã xếp xong vị trí.
Thẩm Tinh Lê và Lưu Châu Châu một bàn.
Hoàng Tịnh Di và Cố Hiểu Dương một bàn.
Vị trí bên cạnh học bá Hạ Thành Hàm trống không, bởi vì một khi có bạn học tới ngồi, Hạ Thành Hàm liền dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Chỗ này có người ngồi."
Cô giáo Liễu đi tới, nói về sắp xếp học hành trong tuần này, sau đó lại hỏi Thẩm Tinh Lê: "Em có cận thị không?"
Thẩm Tinh Lê lắc đầu: "Không ạ."
Cô giáo Liễu nói: "Thẩm Tinh Lê, em ngồi vào vị trí bên cạnh Hạ Thành Hàm đi."
Trong lớp có bạn học phát ra âm thanh nghi vấn, cô giáo Liễu nói: "Đây là sắp xếp sau khi cô suy nghĩ kỹ, bạn học Hạ Thành Hàm vừa mới tới Khai Thành, không hiểu rõ lắm hoàn cảnh nơi này, Thẩm Tinh Lê giúp bạn một chút."
Thẩm Tinh Lê không quá muốn qua đó ngồi, bởi vì không thân với Hạ Thành Hàm, mà cậu ta lại cao, chọn vị trí hàng sau, như vậy cô sẽ không nhìn thấy được bảng đen.
Nhưng cũng không lập tức phản bác giáo viên, phải đợi sau này tìm cơ hội nói, Thẩm Tinh Lê đành phải thu dọn cặp sách, chuyển đến bên cạnh Hạ Thành Hàm.
Nếu như vậy, Lăng Kỷ Hàm ngồi trước mặt cô.
Thẩm Tinh Lê ngồi xuống, dọn dẹp đồ đạc, không nói chuyện với Hạ Thành Hàm. Cùng là học bá ngồi cùng bàn với nhau cũng không nói gì. Cô giáo Liễu ở phía trêи giảng bài, cậu ta ngược lại tự làm đề toán.
Thẩm Tinh Lê theo sự sắp xếp của cô giáo Liễu, nghiêm túc lập kế hoạch một tuần học tập, lúc này mới lấy sách tiếng Anh ra, chăm chú nhìn bài.
Mặc dù hai người không nói câu nào nhưng Thẩm Tinh Lê đoán cô giáo sắp xếp như vậy có liên quan đến Hạ Thành Hàm.
Nhưng cô không hỏi cậu ta.
Mãi đến lúc hết giờ, Hạ Thành Hàm đi ra ngoài đi vệ sinh, sượt qua làm rơi mất cặp sách Thẩm Tinh Lê treo trêи ghế, Thẩm Tinh Lê không vui nhặt lên. Dùng khăn ướt lau đi bụi đất dính trêи đó.
Hạ Thành Hàm đột nhiên hỏi: "Bạn trai tặng à?"
Cưng như thế?