Cuồng Sủng (Ăn No Chưa)

Chương 13




Tiểu khu này có không ít trẻ con, trời tối vắng người, tiếng động kiểu gì cũng sẽ bị phóng đại vô cùng.

Thật ra bình thường có thể nghe thấy rất nhiều tiếng trẻ con kêu khóc đùa giỡn. Ngôn Gia Hứa và bố Ngôn Thân ở bên ngoài ăn xong bữa cơm, được tài xế đưa về, chuẩn bị đi tắm rửa.

Còn chưa bước vào phòng tắm đã nghe thấy tiếng của Thẩm Tinh Lê. Đúng, anh có thể phân biệt trong một giây, đây chính là tiếng của Thẩm Tinh Lê. Âm thanh non nớt, giờ phút này lại vô cùng thê lương, khiến cho người ta đau lòng đến mức trái tim đều xoắn lại.

Bà nội ở dưới lầu gọi anh, trong lòng bà tự nhủ, chẳng lẽ vị chị em già kia của mình hơn nửa đêm đánh trẻ con? Nhưng bình thường bà ấy thương đứa trẻ như vậy chắc chắn là không nỡ lòng đánh chứ? Hay là Tinh Tinh bị ngã nên đau mà khóc?

Bà cụ đi lại không tiện, nói: "Gia Hứa, đến nhà bà nội Thẩm nhìn xem Tinh Tinh thế nào?

Lỡ như là người ta đang dạy dỗ trẻ con thì một người lớn như mình đi không tiện.

Ngôn Gia Hứa đã xuất hiện ở đầu cầu thang. Thiếu niên cau mày, không nói nhiều, đi thẳng về phía cổng: "Cháu đi trước."

Anh không biết Thẩm Tinh Lê ở khu nào, chỉ biết là một hướng chung chung. Lần theo tiếng khóc không khó tìm, vừa mới lên lầu hai đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc.

Thẩm Tinh Lê tóc rối bù, nước mắt giàn giụa, khóc đến mức mặt và cổ đều đỏ lên. Giờ phút này cô bé nhỏ năm tuổi mặc quần áo mùa thu màu vàng nhạt, không mang giày, lộ ra bàn nhân nhỏ trắng trẻo, giẫm trêи mặt đất bẩn thỉu.

Khuôn mặt và cơ thể cô vậy mà lại nhỏ như vậy, sạch sẽ đáng yêu.

Khóc đến mức không phân biệt được gì nữa.

Trong miệng kêu muốn về nhà tìm mẹ.

Bà nội Thẩm và hai người lớn khác đi theo sau, bọn họ vừa đến gần, Thẩm Tinh Lê liền khóc thảm hơn: "Mọi người không được qua đây, cháu muốn về nhà."

Cho dù là bà nội muốn khoác một cái áo cho cô cô cũng muốn khóc.

Thẩm Vĩnh Hổ và Trương Lỵ Lỵ vô cùng lúng túng, nhất là Trương Lỵ Lỵ, hết sức phiền muộn.

Ngược lại trông thấy anh trai lại không né tránh chút nào, giống như nhìn thấy chỗ dựa, thuận thế nhào vào trong lòng anh. Ngôn Gia Hứa ôm lấy Quả lê mập, bà nội Thẩm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô có thể dừng lại.

Đưa cái chăn cho anh.

Ngôn Gia Hứa mở rộng tấm chăn lông, bọc toàn bộ cơ thể nhỏ của Thẩm Tinh Lê lại.

"Anh ơi ~ ô ô ô ~~~" Cô rốt cuộc giương mắt nhìn anh một cái.

Ngôn Gia Hứa vẫn không lên tiếng, ôm đứa trẻ trong lòng nhìn mấy người lớn.

Thẩm Vĩnh Hổ muốn ôm Thẩm Tinh Lê về, nhưng cô không muốn chú tới gần: "Chú không được qua đây!" "Chú là người xấu."

"Sao chú lại là người xấu chứ?"

"Được rồi, đừng nói nữa." Bà nội ngắt lời, ít nhất phải chờ Tinh Tinh bình ổn lại một chút mới được.

Đáng tiếc Ngôn Gia Hứa không có sự kiên nhẫn này, anh buồn ngủ rồi, muốn quay về đi ngủ. Anh cúi đầu nhìn cô bé trong lòng khóc thút thít, lạnh lùng nói: "Cháu về trước."

Người lớn chưa kịp phản ứng lại lời nói của anh, chỉ thấy anh ôm cô bé đi mất.

Cả nhà: "...."

Đêm đó, Thẩm Tinh Lê vô cùng dính lấy Ngôn Gia Hứa, ôm cổ anh, anh một khắc cũng không thể rời khỏi tầm mắt cô.

Có thể là thật sự không muốn xa rời, cũng có thể là đứa trẻ được chiều mà kiêu, nhưng ai mà biết chứ?

Bà nội Thẩm thương lượng với bà nội Ngôn, muốn Tinh Tinh tạm thời ở nhà bọn họ một đêm.

Quá trễ rồi, trẻ con khóc rống lên đánh thức hàng xóm thì không tốt.

Ngôn Gia Hứa đặt cô bé lên giường mình, sờ sờ trán cô, nhét mớ tóc tán loạn ra sau tai: "Anh đi tắm." Thẩm Tinh Lê nắm chặt cổ áo anh.

Anh an ủi nói: "Anh ở đây, không đi."

Cô bé vẫn nghẹn ngào, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại.

Chờ đến khi Ngôn Gia Hứa tắm xong quay lại, Thẩm Tinh Lê đã ngủ ở bên trong chiếc chăn nhỏ của cô rồi.

Cô bé thật sự là bị dọa sợ rồi, cho dù là trong mơ, gương mặt vẫn nhăn lại, miệng nhỏ nhúc nhích khẽ thút thít. Cô quá nhỏ, hơi thở quá yếu, dù là nằm trêи giường nhưng giường lớn vẫn lạnh buốt.

Thật ra thiếu niên cũng không rõ, vì sao đêm nay lại trở thành như vậy?

Anh lại đi ôm con nhà người ta về.

Nhưng suy nghĩ nhiều cũng vô ích, anh gãi đầu một cái, từ trong ngăn tủ ôm một cái chăn mới ra, nằm ngủ ở nơi cách xa Thẩm Tinh Lê một chút.

*

Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu tiên là nhìn thấy người bạn nhỏ.

Cô bé mặt quần áo mùa thu màu vàng nhạt ngày hôm qua, tóc tai giống như người điên, ngồi trêи giường, nghiêng đầu nhìn anh.

Hiếm thấy không đánh thức anh.

"Nhìn cái gì?" Ngôn Gia Hứa đưa tay ra đẩy khuôn mặt nhỏ tò mò đó ra, bé cưng Thẩm Tinh Lê tò mò nói: "Anh trai xinh đẹp." Cô đang nằm sấp đếm lông mi của anh.

Thật là nhiều, đếm không hết.

Đủ rồi!

Ngôn Gia Hứa đứng dậy, vào toilet thay quần áo, hôm nay là cuối tuần, anh hẹn đám Tống Vũ chơi game.

Lúc ăn sáng bà nội Thẩm đã qua, mang theo quần áo ban ngày muốn mặc cho cô, còn có bữa sáng. Lúc ngồi bên bàn ăn, Thẩm Tinh Lê dù thế nào cũng không muốn về nhà. Mắt của cô sưng lên, giống như quả hạch đào.

"Đồ dê con mất dịch." Bà nội Thẩm thầm mắng một tiếng, tức giận: "Cháu muốn ở lại nhà anh trai làm gì?"

Thẩm Tinh Lê chớp mắt, trốn ra sau lưng bà nội Ngôn.

Bà cụ Ngôn cười ha ha, nói đùa với bà nội Thẩm: "Cũng được, Tinh Tinh ở lại nhà tôi được rồi, làm con dâu nuôi từ bé."

"Phụt."

Làm con dâu nuôi từ bé cho ai? Ngôn gia có thể có bao nhiêu đứa trẻ nam?

Đương nhiên là Thẩm Tinh Lê không nghe thấy, với tâm trí của cô thì cũng nghe không hiểu.

Khuôn mặt Ngôn Gia Hứa không cảm xúc, mấy người lớn này, càng nói càng không đứng đắn, anh đẩy chén ra, nói: "Cháu ăn xong rồi, mọi người cứ từ từ."

Hai bà cụ che miệng cười, trong lòng tự nhủ: Tên tiểu tử này giận rồi.

Thẩm Tinh Lê ngồi trêи ghế, còn ngây thơ gọi anh: "Anh ơi anh đi đâu vậy?"

Cô muốn đuổi theo nhưng bị người lớn xách về bàn ăn cơm.

*

Bà nội Thẩm đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tinh Tinh đột nhiên khóc rống lên. Là Kiều Kiều nhanh miệng nhanh mồm nói, lúc đầu Trương Lỵ Lỵ còn có ý đồ che giấu, Thẩm Linh Kiều nói: "Mẹ nói bác không cần Tinh Tinh nữa, nó liền khóc, ha ha ha."

Bà nội Thẩm: "...."

Bà u oán nhìn thoáng qua Trương Lỵ Lỵ, đối phương thấp giọng giảo biện: "Con chỉ đùa một chút."

Bà nội Thẩm đóng cửa lại, không quở mắng trước mặt Kiều Kiều nhiều, ra ngoài mới nói: "Cô đùa giỡn kiểu này trước mặt đứa trẻ năm tuổi, lòng cô yên ổn sao?

"Con thật sự không có ý xấu, mẹ."

Bà cụ Thẩm bực bội phất phất tay: "Được rồi, tôi không muốn nghe cô nói nữa, đi nhanh lên đi." Còn nói: "Sau này đưa Kiều Kiều tới là được, hai người sây sát cũng đừng đến chỗ tôi, khiến tôi ngột ngạt."

Bà cụ lại nhìn con trai Thẩm Vĩnh Hổ buồn bực lại không lên tiếng, thở dài.

Đứa nào cũng không bớt lo.

Hai vợ chồng rời đi.

Bà nội Thẩm vốn cho rằng trẻ con ngủ một giấc là có thể quên hết chuyện không vui tối qua, nhưng không có. Thẩm Tinh Lê vẫn luôn lẩm bẩm: "Thím là người xấu."

"Mẹ không cần Tinh Tinh nữa, bố cũng không cần Tinh Tinh nữa."

Nhắc tới liền trốn vào góc tường, ngồi xổm xuống cúi đầu khóc nức nở.

Bà cụ Thẩm đau lòng lại đành chịu.

Tại sao lại có đứa trẻ làm người khác đau lòng như vậy?

Cô biết mình làm nũng thế này, người lớn sẽ đau lòng.

Nhìn đi, nhìn dáng vẻ cô khóc thế này thật sự rất muốn đánh cho một trận. Nhưng lại không nỡ, trẻ con là vô tội.

Thật ra Thẩm Tinh Lê rất sợ hãi, bởi vì quá lâu rồi không nhìn thấy mẹ, em trai A Lực trong hình được mẹ ôm, nhưng cô thì sao? Đã rất lâu rồi mẹ chưa ôm cô.

Chẳng lẽ mẹ đã quên Tinh Tinh rồi sao?

*

Bà cụ Thẩm vẫn là gọi điện thoại cho bố Tinh Tinh.

Thẩm Vĩnh Long lo lắng cho con gái, buổi chiều liền xin nghỉ chạy tới.

Ông ôm Tiểu Tinh Tinh, tiếp nhận sự chất vấn của cô: "Bố thật sự không cần Tinh Tinh nữa sao?"

Thẩm Vĩnh Long: "Đương nhiên không phải, bố thích Tinh Tinh nhất sao lại không cần con chứ?" Thẩm Vĩnh Long biết đây là Trương Lỵ Lỵ giở trò thì tức giận không nhẹ. Nghĩ thầm mình vì để cho Thẩm Vĩnh Hổ tìm nhà trẻ gấp cho Tinh Tinh mà cho nó không ít đồ tốt. Còn luôn gọi điện cho em trai mình, muốn nó hỗ trợ chăm sóc cho con gái mình và mẹ thật tốt.

Vì thế, ông ngoại trừ mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt của Tinh Tinh cho mẹ thì còn luôn đền bù kinh tế cho Thẩm Vĩnh Hổ, không phải thẻ xăng thì cũng là các loại đồ dùng hàng ngày.

Nhưng nó thì tốt rồi, không những không tận tâm mà còn cố gắng cho ông thêm phiền phức.

Ông phải gọi điện thoại cho Thẩm Vĩnh Hổ nói một chút, tức chết rồi.

Tinh Tinh nằm trong lòng bố, ôm cổ ông.

Bố giống như một ngọn núi lớn, cho con cái cảm giác an toàn vô cùng.

Trải qua sự an ủi của cố, Thẩm Tinh Lê rốt cuộc đồng ý rời khỏi Ngôn gia.

Thẩm Vĩnh Long vì an ủi con gái mà không chỉ xin nhà trẻ cho cô nghỉ một ngày, dẫn cô ra ngoài chơi, đến cửa hàng mua quần áo, đồ chơi đẹp. Thẩm Tinh Lê không có hứng thú gì với đồ chơi, có lẽ khi còn bé không chơi nhiều nên đương nhiên không hiểu niềm vui thú của búp bê Barbie.

Cô chỉ chỉ hộp màu 48 màu trêи kệ, hỏi bố: "Con có thể lấy không?"

Trái tim Thẩm Vĩnh Long mềm nhũn, lại ấm áp.

Lúc ở nhà Tinh Tinh đã thích vẽ tranh, mà lại vẽ rất khá. Bây giờ tới Khai Thành, nghe mẹ nói, con bé còn được cô giáo đề cử đến lớp học vẽ.

Giỏi quá!

Người đàn ông trung niên sờ lên đầu con gái.

Thật ra rất không quen, mấy ngày nay cả nhà đều xoay quanh con trai A Lực mới ra đời, không ai chú ý đến Tinh Tinh đáng yêu lại hiểu chuyện. Nhưng dù con bé là chị thì cũng là trẻ con mà.

Thẩm Vĩnh Long ôm lấy con gái, hứa hẹn: "Chờ đến khi con vào lớp một, bố nhất định đón con về. Đến lúc đó con ở cùng với em trai, cả nhà chúng ta không rời xa nhau nữa."

Nhắc đến chuyện thương tâm, Thẩm Tinh Lê cúi đầu khóc lên.

Thẩm Vĩnh Long thấp giọng hỏi: "Tha thứ cho bố mẹ được không?"

"Vâng." Tiểu Tinh Tinh ôm cổ bố, hôn một cái lên mặt ông, thật ra cô không trách bọn họ chút nào.

Xem đi, Thẩm Vĩnh Long cũng chỉ mua cho cô một hộp màu 48 màu thôi mà cô đã tha thứ cho ông rồi.

Trẻ con tha thứ dễ dàng như vậy, trước giờ không trân trọng đều là người lớn.

*

Thẩm Vĩnh Long nói ở cùng Tinh Tinh hai ngày, nói với cô đừng sợ, bố sẽ không đi, con nhìn đi. Quần áo của bố đều ở đây, làm sao mà đi?

Hóa ra là Tinh Tinh sợ ông chạy mất nên ôm một cái áo sơ mi của ông đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, trong nhà đã không có ai.

Ông vẫn rời đi vào rạng sáng.

Sợ cô thức dậy sẽ không để cho mình đi.

Thẩm Tinh Lê ngồi trêи giường, ôm áo sơ mi của bố ngây ngẩn một lúc.

Bàn tay nhỏ lau nước mắt, nói với bản thân, Tinh Tinh không khóc, Tinh Tinh không khóc.

Nước mắt cũng thật sự không chảy xuống.

Tuần sau Ngôn Gia Hứa ở trong phòng, Thẩm Tinh Lê ghé vào trêи vai anh nói cho anh biết chuyện này.

"Em sắp được về nhà rồi." Cô rất vui, mắt cười đến híp lại.

Thiếu niên sững sờ, yên tĩnh một giây mới nhìn về phía Thẩm Tinh Lê.

Anh bỗng nhiên nắm chặt bút trong tay, nghĩ thầm, hóa ra tất cả các cuộc gặp gỡ, cuối cùng cũng phải ly biệt.

Giống như một trò chơi, dù sao vẫn phải kết thúc.

Hết máu rồi thì cũng kết thúc, đúng không.