Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 7-1




Edit: Kiri

Sáng sớm ngày thứ hai.

Lãnh Hạ dần dần tỉnh dậy trong lòng Chiến Bắc Liệt.

Tối hôm qua hai người đại chiến ba trăm hiệp, say sưa thoả thích.

Đương nhiên, là chỉ chơi cờ.

Diệp Nhất Hoàng gây náo động không biết đã bị Chung Thương lôi đi đâu, nên cả đêm hôm qua không nghe thấy tiếng ồn ào của hắn.

Đối với chuyện này, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đều cực kỳ vừa lòng, nhất là Chiến Bắc Liệt, đã thầm nghĩ là có nên tăng lương cho Chung Thương hay không.

Nhưng cái vừa lòng này chỉ duy trì được đến lúc bị khuôn mặt tươi cười của Diệp Nhất Hoàng đập vào mắt, bị khuôn mặt đó làm tan biến sạch sẽ.

Diệp Nhất Hoàng vui tươi hớn hở ngồi ở trong đại sảnh ăn điểm tâm, nhìn thấy bọn họ đi xuống, luôn miệng cười nói: “Ân nhân, tiểu nhân đã gọi bữa sáng rồi.”

Diệp Nhất Hoàng ngồi trước một bàn ăn thật lớn, khoảng bảy tám người ăn, trên bàn đầy các món ăn khác nhau, hoành thánh, cháo, bánh bao, bánh quẩy, bánh mỳ, dưa muối,……..

Cái gì cần có đều có, chồng chất như núi.

Chiến Bắc Liệt quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Chung Thương đang dại ra.

Lúc này, Chung Thương cũng không duy trì được khuôn mặt nghiêm túc nữa, ánh mắt kinh hoàng, tối hôm qua hắn thật sự chịu không nổi Diệp Nhất Hoàng nói liên miên, lải nhải, cho nên đánh một gậy làm hắn hôn mê rồi thúc ngựa đi khoảng hai canh giờ, để hắn ở một nơi cách Bình thành thật xa.

Vốn tưởng rằng lúc hắn tỉnh lại cũng đã mấy canh giờ sau, không có ngựa phải đi bộ thì lúc về đến Bình thành cũng phải mất gần nửa ngày, đến lúc đó bọn họ đã xuất phát, đất trời bao la, hắn biết đi đâu mà tìm.

Nào biết tên này đã trở lại sớm như thế.

Bảo hắn làm sao ăn nói với người đang sắp bạo phát ở trước mặt đây.

Nhưng mà khiến hắn bất đắc dĩ hơn là ba người Cuồng Phong lại chạy nhanh xuống, trực tiếp ngồi ở bàn ăn kia, vừa ăn như hổ cuốn, vừa khen: “Huynh đệ, ngon a!”

Chung Thương xoa xoa trán, ba tên ngốc này, không thấy mặt Vương gia đen như bao công sao?

Chờ bị trừ lương tháng đi, trừ đến nỗi các ngươi chỉ có đóng khố thôi.

Chiến Bắc Liệt không nhìn Diệp Nhất Hoàng tươi cười đầy mặt, ôm Lãnh Hạ ngồi xuống bàn khác.

Chỉ chốc lát sau, Chung Thương vẻ mặt xấu hổ tiêu sái trở về, dũng cảm mở miệng: “Gia, thức ăn còn lại trong khách điếm đều bị Diệp Nhất Hoàng bao hết.”

Ầm!

Đại Tần Chiến thần đập bàn một cái, sắc mặt đen kịt.

Hắn chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Diệp Nhất Hoàng, theo mỗi bước chân, sát khí liền bắn ra mãnh liệt.

Diệp Nhất Hoàng cố gắng nuối miếng bánh bao trong miệng, liên tục vỗ ngực, mãi mới nuốt xong, lắp bắp nói: “Ngươi……….. ngươi muốn làm gì?”

Chiến Bắc Liệt sắc bén nhìn hắn, cứ như không nghe thấy gì, sát khí ngùn ngụt bốc lên trong khách điếm.

“Ta………… ta là dân lành…………. Ngươi chính là Vương gia…………. Ngươi không thể giết người tùy tiện.” Diệp Nhất Hoàng khóc không ra nước mắt, Liệt vương thế mà định giết hắn.

“Ân nhân, nàng………… nàng….. nàng……… tuyệt vời như thế, ngươi giết ta thì cũng còn người khác……… ngươi…….. ngươi…ngươi giết hết được chắc?” Diệp Nhất Hoàng run rẩy lui về phía sau, tim đập loạn xạ, xong rồi, đời hắn đến đây là hết rồi.

Hắn hung hăng nhắm mắt lại, kiêu ngạo hất hàm hét lớn: “Ngươi giết ta đi! Đây là ngươi không tin tưởng tình cảm của các ngươi! Ngươi sợ ân nhân rời xa ngươi! Ngươi giết đi! Ta cũng chỉ là một người dân nhỏ bé, ngươi giết đi, giết đi!”

Nói thì nói như vậy, lúc sắp nhắm mắt xuôi tay ai mà không bi thương, hùng tráng, nhưng mồm miệng hắn run rẩy cả lên, người cũng run, suýt chút nữa thì tiểu ra quần, ngay cả lời cũng sắp không nói nổi.

Hắn chờ a chờ, chờ a chờ, đầu vẫn ở trên cổ như cũ.

Diệp Nhất Hoàng lén mở mắt ra, liền nhìn thấy Đại Tần Chiến thần dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn, bưng mâm đồ ăn trên bàn hắn lên, xoay người rồi đi luôn.

Chiến Bắc Liệt bê mâm về bàn hắn rồi nhếch miệng cười với Lãnh Hạ: “Tức phụ, đây là bánh bao ngươi thích.”

Diệp Nhất Hoàng đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt xanh lét, đầu đầy mồ hôi, mãi vẫn không đứng lên được.

Chiến Bắc Liệt ân cần đưa bánh bao cho Lãnh Hạ rồi ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn còn vang vọng lời của Diệp Nhất Hoàng.

Vừa rồi thật sự là hắn có xúc động muốn giết Diệp Nhất Hoàng, đương nhiên, cũng chỉ là xúc động mà thôi, hắn là Đại Tần Chiến thần, chiến đấu trên sa trường cũng chỉ vì muốn bảo vệ dân chúng Đại Tần, không thể nào vì một chút oán hận riêng tư mà giết một người dân lành.

Được rồi, có phải dân lành hay không thì cũng khó nói nhưng tối thiểu, hắn ta cũng không vi phạm pháp luật.

Hơn nữa, tên Diệp Nhất Hoàng này, tuy rằng mồm mép nhưng câu nói kia của hắn cũng đúng, mẫu sư tử rất đặc biệt, chỉ cần là kẻ có mắt nhìn người thì đều có thể nhìn ra, ái mộ một nữ nhân như vậy là chuyện bình thường.

Giết một người, vậy còn người thứ hai thì sao?

Hắn có thể giết hắn những kẻ có tình cảm với mẫu sư tử sao?

Chiến Bắc Liệt cau mày, cắn một miếng bánh bao, trộm liếc về phía Lãnh Hạ, âm thầm cắn răng, tức phụ của lão tử có phải sẽ rất dễ bị đoạt không?

À, hay là phải giải quyết vấn đề từ bên trong, để mẫu sư tử chỉ có thể nhìn thấy mình, còn những kẻ ái mộ kia thì cứ nhảy nhót ở bên ngoài đi rồi lão tử sẽ trừng trị các ngươi sau, để xem ngươi nhảy được bao lâu.

Tưởng tượng như vậy khiến Chiến Bắc Liệt lại ân cần thêm vài phần, chân chó nói: “Tức phụ, ngươi muốn ăn cháo không? Ta lấy cho ngươi.”

Lãnh Hạ cũng không biết Chiến Bắc Liệt vừa mới đấu tranh một phen, nàng chỉ cảm thấy hắn có chút khác lạ.

Nàng gật gật đầu, Chiến Bắc Liệt còn chưa kịp đứng dậy lấy cháo thì một bát cháo hạt sen đã được đưa đến trước mặt nàng.

Diệp Nhất Hoàng kiên cường bất khuất lại khôi phục ý chí chiến đấu, cười tít mắt, vẻ mặt ấy làm Chiến Bắc Liệt âm thầm phỉ nhổ ở trong lòng, cười tủm tỉm nói: “Ân nhân, ăn cháo.”

Diệp Nhất Hoàng suy nghĩ thông suốt, nếu vừa rồi Liệt vương không giết hắn, thì sau này cũng sẽ không giết, mạng nhỏ này đã không còn nguy hiểm nữa, một trong ba ưu điểm lại được thể hiện, da mặt  dày đến mức có thể so với tường thành.

Dù Chiến Bắc Liệt không thừa nhận cũng không thể không thừa nhận, tên này dù trừng trị sau cũng là đã có, cứ nhảy nhót mãi không thôi.

Cho nên, khi bọn hắn ra khỏi Bình thành, khi thấy Diệp Nhất Hoàng đang chờ ở cửa thành thì Chiến Bắc Liệt đã chuẩn bị tâm lý, nên chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức ôm tức phụ không nhìn nữa.

Chiến Bắc Liệt đem sự xuất hiện của Diệp Nhất Hoàng quy kết cho tình cảm ma quái của hắn với Lãnh Hạ, cho nên đối với tức phụ nhất định phải làm nàng mê loạn tâm trí, ngăn cản tầm mắt, bịt hai tai lại………..

Tưởng tượng như vậy làm Chiến Bắc Liệt bình tĩnh hẳn.

Còn Lãnh Hạ thì đương nhiên là bình tĩnh, đối với sự xuất hiện của Diệp Nhất Hoàng, hoàn toàn không nhìn.

Hai người bọn họ bình tĩnh nhưng Diệp Nhất Hoàng lại không bình tĩnh, giống như một đứa nhỏ không được người khác chú ý, muốn nghĩ cách cho họ chú ý, dù là chọc họ nổi giận cũng được.

Diệp Nhất Hoàng cưỡi lão mã, đi linh tinh bên ngoài xe ngựa, trong chốc lát lại nói chuyện phiếm với ba người Cuồng Phong, trong chốc lát lại đi trước mặt Chung Thương ném cho hắn ánh mắt xem thường, hoặc là thừa dịp mấy người không chú ý, áp tai vào thành xe nghe ngóng.

Đương nhiên, suốt đường đi không chỉ có một lần lão mã giở chứng, u buồn nhìn trời sống chết không chịu đi, cuối cùng hắn luôn bị bỏ lại ở phía sau.

Đến lúc đuổi đến nơi thì đã là ba ngày sau.

Ngày hôm đó, chứng u buồn của lão mã lại tái phát, con ngươi trong trẻo mà trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn chằm chằm không trung, u buồn bất động.

Diệp Nhất Hoàng khẩn trương, túm lấy Chung Thương không cho đi, hét lớn: “Huynh đệ, các ngươi cho ta một con ngựa đi. Huynh đệ ta thật thảm a!”

Chung Thương nhất thời đen mặt, đang muốn đá hắn đi, một thanh âm đột nhiên truyền đến, từ phía xa chỉ thấy một bóng người thất tha thất thểu vọt lại đây, Chung Thương lập tức kéo dây cương lại.

Xe ngựa dừng lại, người nọ lập tức ngã quỵ trước ngựa, khóc lóc thảm thiết: “Các vị đại nhân …….. cứu mạng a!”

Việc vớ vẩn kiểu này thì người quan tâm nhất đương nhiên là Diệp Nhất Hoàng, hắn chạy tới trước mặt người kia cười hì hì nói: “Huynh đệ, đứng lên mà nói.”

Người nọ đen đen gầy gầy, quần áo tả tơi, đầy bụi đất, hắn lảo đảo đứng lên, dùng ống tay áo lau nước mắt, nhưng lại chỉ bổi bẩn thêm khuôn mặt, thật thà kể khổ: “Đại nhân, vừa nhìn đã biết các ngươi là người có bản lĩnh! Cần phải làm chủ cho tiểu nhân a!”

Diệp Nhất Hoàng tự động tự giác coi mình là ‘Người có bản lĩnh’, nhất thời toàn thân đều thấy sảng khoái, khoát tay nói: “Yên tâm, có chuyện gì thì nói ra, nhất định ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

Người nọ khóc thút thít gật gật đầu: “Tiểu nhân tên là Trương Tam, vốn là tiều phu trên núi này, chúng tôi dù nghèo khó nhưng vẫn luôn luôn giữ phép tắc, mỗi ngày bán chỗ củi kiếm được cho những khách điếm dưới núi cũng miễn cưỡng có thể sống qua ngày, hôm nay tiểu nhân mang củi xuống dưới núi bán……. ai ngờ…….. ai ngờ………”

Trương Tam trợn mắt lên, vẻ mặt sợ hãi như là đang nhớ lại hình ảnh rất kinh khủng, run run mở miệng: “Ai ngờ khách điếm kia đã bị một đám thổ phí chiếm cứ. Chưởng quầy, tiểu nhị đều bị bọn họ giết hết! Khắp nơi toàn là máu…..”

Diệp Nhất Hoàng đang định an ủi thì Lãnh Hạ đã nói trước: “Làm sao ngươi trốn được?”

Trương Tam nhìn thoáng qua xe ngựa, run rẩy trả lời: “Tiểu nhân vẫn chưa vào trong, chỉ nhìn ở phía xa xa mà đã sợ mất nửa cái mạng, nào dám lại gần.”

Lãnh Hạ trong mắt không có một tia thương hại, thản nhiên nhìn hắn qua màn xe, tiếp tục hỏi: “Vì sao ngươi không đi báo quan mà lại đi về hướng ngược lại?”

Trương Tam nghe nàng hỏi đã sắp khóc rồi, khẩn trương nói: “Đại nhân! Nhà tiểu nhân ở hướng này, tiểu nhân không dám đi báo quan, không phải đều nói quan phỉ một nhà sao? Tiểu nhân không quyền không thế, không dám lắm miệng! Chỉ là nhìn thấy đại nhân trên đường, xe ngựa sang trọng…..”

Hắn vừa nói vừa liếc nhìn bội kiếm trên người Chung Thương và Cuồng Phong: “Còn………. còn có binh khí, nhất định là người có bản lĩnh.”

Lãnh Hạ nhếch miệng, không có ý định bỏ qua cho hắn: “Ngươi không sợ chúng ta cũng là quan, cũng cùng một nhà với thổ phỉ sao?”

Trương Tam bị nàng hỏi làm cả người cứng ngắc, mất tự nhiên, run rẩy đang muốn trả lời, Diệp Nhất Hoàng đã nhảy lên nói trước.

Tinh thần trọng nghĩa của hắn lại bạo phát, tức giận nói: “Ta vẫn cảm thấy các ngươi có tấm lòng hiệp nghĩa, lần trước đã cứu ta mạng ta, hắn cũng chỉ là một tiều phu nghèo khó, hai người các ngươi có bản lĩnh như vậy, không đi diệt đám thổ phỉ kia mà lại ở đây làm khó dân chúng.”

Hắn vừa dứt lời cũng khiến ba người Cuồng Phong cảm thấy có chút kỳ quái, ba câu hỏi này của Tiểu Vương phi, câu sau sắc bén hơn câu trước, rốt cuộc là có ý gì?

Hơn nữa, Vương gia cũng không nói gì, gia luôn hết mực bảo vệ dân chúng, nói là yêu dân như con cũng không đủ.

Qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ, Trương Tam đang không biết phải đi hay ở thì Lãnh Hạ thản nhiên lên tiếng: “Ngươi đi đi, nếu đám thổ phỉ kia là thật thì chúng ta sẽ giải quyết.”

Trương Tam mừng rỡ, liên tục dập đầu lạy ba cái, rồi mới chạy về phía núi.

Diệp Nhất Hoàng thoải mái không ít, vội vàng hỏi: “Chúng ta làm gì bây giờ? Giúp tiều phu này tiêu diệt thổ phỉ sao?”

Chung Thương khinh thường liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Đừng có lôi kéo làm quen với chúng ta, liên quan gì đến ngươi.”

Chiến Bắc Liệt đột nhiên lên tiếng: “Đi xem xem.”

Ba người Cuồng Phong lĩnh mệnh mà đi, Chung Thương hỏi: “Vương phi, có phải người kia có vấn đề không?”

Chiến Bắc Liệt lạnh lùng hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Một tiều phu mà gặp phải chuyện này đã sớm bị dọa đến choáng váng đầu óc, làm gì còn nói năng rõ ràng mạch lạc được như hắn.”

Diệp Nhất Hoàng nhất thời nghẹn lời, những vẫn cố cãi: “Có thể lá gan hắn khá lớn.”

Chiến Bắc Liệt lập tức quay ra nhìn hắn, Lãnh Hạ thản nhiên trả lời: “Lá gan cực kỳ lớn mới có thể như thế, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, ăn khớp trước sau, còn có thể đoán ra chúng ta là đại nhân vật.”