Ngày hôm đó, Nam Cung Cảnh không nói được lời nào khi ngồi đối diện với mẹ vợ tương lai. Nhìn cậu trai trẻ sợ đến nỗi hít thở nhẹ nhàng, đi đứng cẩn trọng, bà Đường bật cười nhớ đến lần đầu tiên bà ra mắt gia đình chồng. Có lẽ là vì tính cách Đường Tiểu Nhu tương đối mạnh mẽ nên mới khiến cho người yêu con bé bị lép vế, giờ bà và cậu ta cứ như mẹ chồng nàng dâu.
“Cậu và Tiểu Nhu quen biết cũng lâu rồi nhỉ?”
“Dạ.”
“Nhà có bao nhiêu anh chị em?”
“Dạ…”
Nam Cung Cảnh đã mất khả năng suy nghĩ, hắn không biết mình là ai, đang ở đâu nữa rồi. Đường đường là thiếu gia của Nam Cung gia mà giờ khắc này bao nhiêu tự tin đều mất hết, run cầm cập mãi mới nhớ ra phải trả lời người ta:
“Dạ, bốn người, cháu là con trai thứ ba, bên dưới còn có em gái ạ!”
“Như thế…” Bà Đường hơi nhíu mày. “Tiểu Nhu mà về làm dâu thì…”
Chưa gì đã nghe bà nhắc đến chuyện cưới xin, Tiểu Nhuu bật cười:
“Mẹ à?”
Nam Cung Cảnh nhanh mồm nhanh miệng nói:
“Nhà có người giúp việc, cô ấy không phải làm gì đâu ạ. Nếu cần làm gì đó thì cháu sẽ làm, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu uất ức.”
Đường Tiểu Nhu đáy mắt đầy ý cười, cô đưa tay vuốt nhẹ lên vai lòng bàn tay đang thấm mồ hôi của hắn. Căng thẳng sợ hãi, chân thì run, trông không hề giống Nam Cung Cảnh ngày thường, chàng trai kiêu ngạo đầy khí chất biến thành thỏ con ngoan ngoãn mất rồi.
Mẹ Đường không ngờ được cậu trai trẻ này yêu thương con gái bà như thế, trông thằng bé thật thà, bà cũng không có ý làm khó. Mười lăm phút trôi qua, trán hắn cũng đã rỉ mồ hôi.
Đường Tiểu Nhu quan sát hắn, thấy hắn căng thẳng quá độ thì xin phép mẹ đưa hắn ra ngoài một lát. Vừa rời khỏi phòng khách, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, một tay chống tường thở nhẹ.
Hai người nhìn thoáng qua nhau, Đường Tiểu Nhu bật cười để lộ hàm răng trắng đều, cô khoanh tay nhìn hắn, lắc đầu vẻ bất lực.
Nam Cung Cảnh đen mặt:
“Em còn cười được?”
“Trông rất buồn cười, tại sao không cho người ta cười?” Đường Tiểu Nhu vòng tay ôm hắn, chủ động dâng lên môi mềm.
“Được rồi.”
Nam Cung Cảnh đang bị cô ức hiếp đột nhiên được hôn, cảm giác cả người lâng lâng, lập tức quên hết tất cả. Hắn theo cô quay trở vào chào hỏi mẹ vợ tương lai một lần nữa, hắn đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Đúng một tháng sau, Nam Cung Cảnh đưa Đường Tiểu Nhu về gặp gia đình hắn. So với hắn thì cô thoải mái hơn hẳn, trước đó còn cùng Yến Thư nói chuyện qua, đương nhiên sẽ không run đến nỗi mất khả năng ứng đối.
...
Thời gian trôi qua, mỗi người đều đã tìm được hạnh phúc của mình.
Yến Thư và bạn trai gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách.
Nam Cung Cảnh và Đường Tiểu Nhu hoàn thành việc ra mắt gia đình đối phương.
Nam Cung Lân cũng vừa thành công tán đổ bạn gái, chỉ dùng thời gian mấy tháng lập tức lừa được người.
Khi biết được chuyện này, Nam Cung Cảnh cảm thấy thật bất công. Hắn đi tìm anh trai hỏi bí quyết chế ngự cô vợ nhỏ, Nam Cung Lân cười nói:
“Bạn gái của anh vốn là một bé mèo ngoan dễ tiếp cận, còn bạn gái em không khác gì nữ cường nhân, mục tiêu khác nhau, đương nhiên quá trình theo đuổi cũng sẽ khác.”
Nam Cung Cảnh cứng đờ, thôi được rồi, an ủi duy nhất của hắn là bây giờ đã được người ta chấp nhận… Ít nhất hắn cũng thành công theo đuổi tình yêu của mình.
Chuyện khiến cả nhà bất ngờ nhất là sau một lần đi xem mắt, anh cả của họ đột nhiên nói sẽ kết hôn!
Dưới áp lực của ba đứa em, Nam Cung Tử Thiêm là con cả không thể không mau chóng lấy vợ. Anh chính thức rước về cho Nam Cung gia một cô con dâu xinh đẹp nết na, thùy mị hiểu chuyện.
Nam Cung Cảnh thấy vậy lập tức lên kế hoạch cầu hôn bạn gái ở công ty vào buổi liên hoan.
Tám giờ tối, căn phòng lấp lánh ánh đèn, dưới sàn trải đầy một tấm thảm nhạt màu, bên trên rắc hoa hồng rực rỡ, không khí thoang thoảng mùi hương dễ chịu đầy lãng mạn.
Đường Tiểu Nhu vừa mở cửa bước vào công ty chuẩn bị cùng mọi người tụ họp, lập tức cứng đờ người.
Nam Cung Cảnh quỳ một chân xuống trước mặt Đường Tiểu Nhu, dưới sự chứng kiến của Tào Thực và những người bạn của mình cùng đồng nghiệp, lên tiếng hỏi cô:
“Tiểu Nhu, em có đồng ý lấy tôi không?”
Hắn siết chặt hộp nhẫn, tay hơi run.
Cô hiện tại mà từ chối nữa, hắn nhất định sẽ khóc cho cô xem!
Đường Tiểu Nhu cảm giác cả mặt nóng bừng, hai mắt long lanh nhìn hắn, sau đó gật nhẹ đầu.
Mọi người đang căng thẳng thay Nam Cung Cảnh cuối cùng cũng được một phen thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau vỗ tay chúc mừng. Tào Thực chứng kiến cảnh này, nhịn không được mà chấm nước mắt. Bao giờ thì đến lượt bản thân hắn nhỉ?