Tối hôm đó, Nam Cung Cảnh ở nhà ăn cơm cùng gia đình và được mẹ gọi riêng ra để nói chuyện.
Nam Cung Phi Vũ gọi một trong những cánh tay phải đắc lực của mình vào phòng riêng nói chuyện, sau khi nghe báo cáo lại, ông hỏi:
“Trường đua đó ngày càng trở nên “kích thích” đấy nhỉ?”
"Ngài nghĩ chúng ta có nên dẹp nó đi không?”
Nghe câu này, Phi Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn. Thật ra Nam Cung gia đã rất lâu rồi không còn nhúng tay vào những chuyện như vậy nữa, người sở hữu trường đua ấy cũng từng là bạn cũ, hoặc nói là hậu bối của ông. Cho nên ông mắt nhắm mắt mở mặc kệ họ, đến nay mới biết hình thức đua ở đó không còn là vượt chướng ngại vật và cá cược bình thường nữa, bây giờ chiêu trò gì cũng dùng được. Như vậy...
“Không cần đâu.”
Phi Vũ phẩy tay ý bảo người trước mặt ra ngoài, trong phòng thoáng cái chỉ còn lại ông cùng chiếc điện thoại đang phát ra tiếng nhạc chờ quen thuộc.
“Vũ ca? Đã lâu rồi anh mới gọi đến, có chuyện gì à?”
“Trường đua của cậu gần đây phát triển rất tốt phải không?” Phi vũ nhàn nhạt hỏi.
“Vâng, anh muốn đầu tư? Hay là muốn em giao một phần cho anh?”
Với giao tình của họ, Phi Vũ chỉ cần nói một câu thì đối phương sẽ tình nguyện chia cho ông một phần lợi nhuận mà không hề khó chịu chút nào, khác với việc bị ép giao nộp, đây sẽ là tự nguyện. Nhưng mà gia sản của Nam Cung gia tích được qua ba đời này đã đủ mua lại một trăm cái trường đua như vậy, thậm chí là nhiều hơn nữa, ông tất nhiên không cần:
“Bỏ đi, tôi chỉ cảm thấy khâu quản lý ở đó có hơi lỏng lẻo thôi. Cá cược thì có thể thoải mái, nhưng mà phần “chiến đấu” trên đường đua kia, cậu không thấy nó vượt quá mức độ rồi à?”
“Vậy sao? Gần đây em cũng không chú ý, bận việc quá.” Người bên kia vô cùng cẩn trọng. “Ý kiến của anh thế nào?”
Phi Vũ nghĩ tới con trai, cười nói:
“Đơn giản thôi…”
Giọng ông đều đều vang lên, đối phương liên tục vâng vâng đáp ứng, không hề phản kháng một chút nào.
Phi Vũ đồng ý cho Nam Cung Cảnh tham gia vào cuộc đua kia là đã nắm chắc, ông bao che khuyết điểm và thương con như vậy, sao có thể để con trai của mình gặp nguy hiểm được?
Chỉ bằng một cuộc điện thoại, thể lệ thi đấu của trường đua Tử Thần kia nhanh chóng thay đổi. Chưa đầy một ngày, tất cả những người hoạt động trong khu vực đều nhận được thông tin về việc cải tổ trường đua.
Nhiều người có khả năng nhưng lại không có bè phái cảm thấy đây là điều tốt, nó giống như một giải đấu chính thống, chỉ khác ở chỗ phải vượt chướng ngại vật mà thôi, hoàn toàn dựa vào thực lực của tay đua. Không giống trước kia, đó là chốn cho các băng đảng lập phe lập đoàn để chiến đấu, gây hấn nhau.
Tất nhiên, có người vui như vậy thì các băng đảng vốn luôn dẫn đầu và đang phát triển mạnh sẽ nổi điên. Một lượng lớn người tụ tập lại với nhau, cao giọng phản đối sự thay đổi này:
“Nếu như vậy thì đây không còn là đường đua Tử Thần mà tôi mong muốn nữa, còn đua cái gì?”
“Nhàm chán! Nhạt nhẽo!”
Thư báo cáo gửi về cho ban tổ chức cực kỳ nhiều, nhiều hơn cả những lúc mở đăng ký dự thi, khiến hệ thống gần như quá tải.
Bên trong phòng họp, người đàn ông trung niên mặt mũi bặm trợn vừa hút thuốc vừa cười cợt:
“Mày sợ tên Phi Vũ đến mức đó à? Cứ tổ chức như cũ thì sao chứ?”
“Các người không hiểu.” Một người khác nhíu mày, lắc đầu. “Ngay cả khi người kia muốn chúng ta phải dâng cả trường đua ra, chúng ta cũng không thể từ chối.”
Ông ta là chủ của trường đua, cũng từng đồng hành cùng Phi Vũ một thời gian ngắn, hiểu được sự lớn mạnh và nguồn lực phía sau Nam Cung gia khủng khiếp cỡ nào. Một mảnh đất nhỏ ở thành phố S, thậm chí còn chẳng đủ họ nhét kẽ răng. Khắp khu vực phía Bắc, gần một nửa đất nước từng nằm trong tầm kiểm soát của họ. Cho dù thời gian trôi qua, một thời huy hoàng ấy vẫn hiện hữu.
Người đàn ông dứt khoát nói:
“Tất cả những kẻ có ý kiến đều có thể cút! Tôi nói dẹp bỏ là dẹp bỏ!”
“Tổn thất thì ai chịu? Những nhà đầu tư kia mà rút vốn, ông định làm thế nào?” Một kẻ khác hừ lạnh, được tính là cổ đông của nơi này, hắn ta đương nhiên không muốn thấy cảnh các nhà đầu tư rút vốn.
Vừa mới nói đến đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa cộc cộc. Kế tiếp, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy công sở và mang giày cao gót màu đen tiến vào, dáng người lồi lõm vô cùng quyến rũ. Cô nàng mỉm cười nói với ông chủ của mình:
“Tổng giám đốc, Nam Cung gia vừa gửi đến một tấm séc, bảo ngài điền một con số thích hợp, còn có bản hợp đồng đầu tư, ngài xem…”
Toàn thể người vừa lên tiếng ý kiến đều im bặt. Chọn thời gian cũng thật thích hợp, đúng ngay lúc họ diễn ra cuộc họp quan trọng. Chỉ trong một ngày, người đàn ông kia đã tính toán kỹ lưỡng những hệ quả sau khi bắt trường đua phải sửa luật và bồi thường ngay lập tức, nghĩ mà lạnh sống lưng. Có lẽ người nọ cũng sớm biết sẽ xuất hiện một số dị nghị trong vấn đề lần này rồi?
Cứ như vậy, trường đua chính thức phát thông báo hủy chế độ “chiến đấu”, ai vi phạm sẽ bị họ phong sát. Đồng thời, những người trong ban tổ chức cuộc đua cũng biết được lý do mà họ phải sửa hết luật ở nơi này.
Chỉ vì thằng nhóc từng giơ ngón giữa vào fly cam ở cuộc đua tháng này là con trai của Nam Cung Phi Vũ...