Trên đường đua, Đường Tiểu Nhu chậm rãi lướt đến bên cạnh Nam Cung Cảnh rồi dùng tay đẩy một góc mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều, ghé đầu nói:
“Trận này để lấy kinh nghiệm, tháng sau làm lại. Phía trước cách chúng ta quá xa, không đuổi kịp đâu.”
“Vậy à…” Nam Cung Cảnh thấy cũng đúng, vì vậy gật đầu đồng ý. “Em nghe chị.”
Hai người chậm rãi rời khỏi sàn đấu, bị đám người xem mắng chửi một cách khó nghe. Họ phải bỏ tiền ra để được đến xem cuộc đua này, vậy mà có tay đua dám bỏ cuộc giữa chừng, đây là một loại sỉ nhục đối với khách hàng!
“Mẹ kiếp! Có đua được hay không? Lại còn dám bỏ cuộc!”
Vừa dứt lời, một ông chú mặc áo đen đột nhiên đưa tay ra, bàn tay to đặt lên đầu của người thanh niên kia và hỏi:
“Mày vừa chửi ai đấy?”
Người nọ bất chợt nhớ tới vừa rồi mấy người đàn ông bên cạnh mình đã cổ vũ cho hai tay đua bên dưới, sống lưng lạnh ngắt, hắn toát mồ hôi mà lắc lắc đầu. Thấy hắn sợ đến nỗi im bặt, vệ sĩ mới buông tay ra.
Cuộc đua trong tháng kết thúc với kết quả nằm trong dự đoán của người xem, không phải số tám thì là số chín. Một trăm người tham gia nhưng lúc ra về chỉ còn khoảng mười mấy người lành lặn, còn lại đều đã được đưa đến bệnh viện, sống hay chết thì không rõ. Trước khi tham gia cuộc đua này họ bị buộc ký giấy cam kết, ban tổ chức không chịu trách nhiệm cho những tai nạn xảy ra suốt cuộc đua.
Đối với Nam Cung Cảnh mà nói, Đường Tiểu Nhu trở về lành lạnh đã đủ rồi, hơn nữa họ vẫn còn một chút thời gian, không thể quá gấp gáp.
Họ trở về công ty trước, sau đó Đường Tiểu Nhu tìm nhà vệ sinh để rửa mặt sạch sẽ, khiến bản thân tỉnh táo lại.
Nam Cung Cảnh và Tào Thực thì ngồi bàn chiến thuật, Tào Thực than vãn:
“Tôi cược cho hai người một ít, kết quả Tiểu Nhu lại quyết định không thi nữa, thật là…”
“Anh nghĩ chúng tôi có thể một phát ăn luôn hả?” Nam Cung Cảnh liếc mắt. “Đó là đấu trường thật sự đấy. Mà anh cược bao nhiêu?”
“Hai trăm…”
“Gì?” Nam Cung Cảnh gõ tay lên bàn, trên khuôn mặt tuấn tú là sự bất mãn. “Anh cược ít quá rồi đó.”
“Chính cậu còn không tự tin, bảo tôi cược nhiều thế nào?”
Tào Thực không hiểu nổi, định lên tiếng cãi thì Nam Cung Cảnh cười bảo:
“Trêu anh thôi, hai trăm nhỉ? Tôi chuyển cho anh năm trăm an ủi.”
Tiền đối với Nam Cung Cảnh cũng không phải vấn đề, hắn bị cha mẹ khóa thẻ nhưng còn anh trai và em gái mà, mặt dày xin xỏ chút vẫn sống tốt. Thậm chí mẹ còn lén lút bảo anh trai gửi thẻ riêng cho hắn. Ngoài mặt hay trách hắn ăn chơi quá mức, sự thật là vẫn quan tâm hắn.
Cửa phòng mở ra, Đường Tiểu Nhu ở bên ngoài tiến vào, mái tóc dài xõa tung ra trước ngực, trên trán còn một chút vết nước, mặt mộc nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, cô hỏi họ:
“Có muốn đi ăn gì không?”
“Đi thôi, đi tiếp sức!” Nam Cung Cảnh cười vỗ vai Tào Thực.
Ba người họ đều hơi tiếc nuối chuyện cuộc đua, nhưng biết làm sao được khi kinh nghiệm và thực lực không đủ, họ chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nam Cung Cảnh chọn một nhà hàng truyền thống rồi vào đó gọi cơm ăn, hắn để Đường Tiểu Nhu chọn món, còn mình thì ở bên cạnh nói:
“Cái gì cũng được, chị thích ăn gì cứ gọi.”
Tào Thực bất chợt cảm thấy hắn chưa ăn cơm cũng đã no:
“Có phải tôi hơi dư thừa không?”
“Hửm?” Đường Tiểu Nhu nhìn hắn: “Sao anh lại nói thế?”
“Nơi này ngột ngạt quá, mùi cơm thật nồng!” Tào Thực hừ hừ.
Về phần cơm gì thì xin trả lời là chỉ có cẩu độc thân mới ngửi được cái mùi vị đặc biệt đó. Tào Thực đến tận bây giờ vẫn không kết giao bạn gái, bởi vì gia đình không khá giả lắm, trong lúc người khác yêu đương hưởng thụ tuổi thanh xuân thì hắn đã ra ngoài bươn trải rồi. Mãi ba mươi tuổi mới bắt đầu có chút xíu thành tựu, còn là công ty của người khác bỏ tiền ra đầu tư, thời gian đâu mà yêu chứ?
Nghĩ nghĩ, Tào Thực đột nhiên hối hận khi đi ăn cùng đôi trai gái trẻ đối diện, nước mắt chảy ngược vào trong lòng.
Nam Cung Cảnh ngồi bên cạnh chống cằm nhìn Đường Tiểu Nhu, khi cô cúi đầu, những lọn tóc dài che đi một phần khuôn mặt, đôi môi anh đào không son vẫn hiện ra một màu hồng hồng xinh xắn, hắn nhìn chăm chú rồi bất giác đưa tay bịt mũi. Thói quen này xuất hiện từ sau khi hắn phun máu mũi bởi thân hình của cô, mỗi lần thấy là lạ trong người, hắn sẽ làm vậy.
Ba người ăn cơm cùng nhau, hai người vui vẻ một người đau.
“Anh Tào khó chịu chỗ nào sao?” Đường Tiểu Nhu nhạy cảm nhận ra vẻ mặt của Tào Thực cứ như táo bón, cô còn chưa biết gần đây mình và Nam Cung Cảnh thân mật cỡ nào.
“Anh cảm thấy nhớ cơm mẹ nấu.” Tào Thực cười hờ hờ.
Trong chuyện này, Nam Cung Cảnh nhạy bén hơn một chút, hắn cười nói:
“Vậy sao anh không nói sớm hả?”
Nếu biết chuyện của mình và Đường Tiểu Nhu làm trái tim yếu đuối nào đó chịu không nổi thì Nam Cung Cảnh đã đưa Tào Thực về nhà trước rồi.
Tào Thực giơ nắm tay lên, một khuôn mặt phúc hậu khi nổi giận lên sẽ làm cho người ta có cảm giác đáng yêu, tức tối cũng chỉ chọc Nam Cung Cảnh cười ha hả.
Nam Cung Cảnh gắp cho Tào Thực một lượng lớn đồ ăn, nói:
“Ăn đi ăn đi, ăn nhiều vào, lần sau sẽ để anh ở nhà ăn cơm mẹ nấu!”
Câu nói kia chọc Tào Thực phụt cười, suýt chút nữa sặc, Đường Tiểu Nhu cũng lắc đầu nhìn Nam Cung Cảnh. Mối quan hệ của họ nửa tháng này biến đổi tương đối lớn, gần gũi hơn không ít. Tất cả đều nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của Nam Cung Cảnh.
Đường Tiểu Nhu đột nhiên sực nhớ chuyện gì, hỏi:
“Sao hôm nay cậu đến trễ vậy?”
“...” Nam Cung Cảnh giờ mới sợ hãi, không biết về nhà cha có cạo đầu hắn không?