Tay Nam Cung Cảnh đã tê rần nhưng hắn lại không quan tâm mà chỉ tức tối vì cái áo yêu thích của hắn bị rách. Hắn gào lên:
“Các người tới số rồi!”
Nam Cung Cảnh liều mạng xông qua, một lúc quần ẩu với hai tên đàn ông cao to. Tuy rằng phản xạ của hắn nhanh và tốt, nhưng trong lúc tức giận dễ sai lầm. Bốp một tiếng, khóe môi và răng truyền tới cảm giác nhức nhối, hắn phun ra một chút máu tươi sau đó điên cuồng đấm đối phương.
Bốn người bạn của hắn bây giờ đang ở một bên nhìn, mắt trợn to hết cỡ.
“Cái tên này trâu thật!”
“Đồng ý, sau này đừng chọc cậu ta!”
“Trông gầy gầy mà khỏe quá nhỉ?”
“Chỉ có mình tôi cảm thấy cậu ta như vừa cắn thuốc sao?”
Trong tối, mấy ông chú đang nhàn nhã đứng nhìn xem thiếu gia nhà mình quẩy tung quán bar. Không phải họ không muốn giúp, mà nhận được lệnh từ gia chủ, họ chỉ ra tay khi thật sự cần thiết, phải để Nam Cung Cảnh nếm trải một chút khó khăn khi ra ngoài lăn lộn, để hắn biết người biết ta.
Âm thanh nắm đấm đập vào da thịt không ngừng vang lên trong căn phòng kia, Nam Cung Cảnh thở dốc túm cổ áo của người đối diện, kết hợp gạt mạnh, đơn giản quật ngã ông ta, Đó là kỹ thuật vật trong judo! Tầm này hắn còn chịu được, có điều đám người kia bị hắn đánh ngã lại bò dậy, đúng là dai như đỉa đói!
Sau mười lăm phút ra sức chống trả, cuối cùng Nam Cung Cảnh cũng đã có thể giải quyết xong đám người, tay hắn run rẩy không ngừng, mặt bị đấm trúng một cái, gò má đang bắt đầu sưng lên, khóe môi rướm máu. Trông hắn bây giờ nào có bộ dạng của một vị thiếu gia ăn chơi, hắn cứ như tên khố rách áo ôm vừa trải qua một trận lục thùng rác. Tóc rối tung, quần áo xộc xệch, phần áo dưới nách còn rách toạc ra một mảng để lộ da thịt bên trong.
Hắn mệt rã người muốn gục tại chỗ, nhưng khi thấy một vài tên đang gắng gượng bò dậy, hắn cố gắng đứng thẳng lưng rồi đi ra ngoài.
Lúc này, đám bạn của hắn đã xông tới, thấy có kẻ còn tỉnh táo thì dùng chai thủy tinh đập vào vai họ.
Xoảng.
Nam Cung Cảnh vừa thở hồng hộc vừa hỏi:
“Làm gì thế? Sao không đập lên đầu?”
“Ngộ nhỡ giết người thì sao?” Họ Tô sợ hãi nói.
“Đúng vậy, đánh là được, đừng để chết, sẽ phiền lắm đó!”
"..."
Một tên khác thì không nói gì mà xông qua đỡ Nam Cung Cảnh đang lảo đảo, Nam Cung Cảnh bây giờ đã thấu hiểu cụm tim đập chân run, quá mẹ nó chân thực. Toàn thân hắn bây giờ đều đang run, mặt và vai cũng đau nhức vô cùng.
Chờ Nam Cung Cảnh rời khỏi căn phòng kia cùng vết thương trên mặt, mấy ông chú trên lầu và xung quanh góc tối mới lặng lẽ cất súng đi, nhắn tin cho hắn và báo cáo:
“Thiếu gia, chúc mừng cậu đã chiến thắng!”
Nam Cung Cảnh cảm giác túi quần hơi run, hắn rút điện thoại ra nhìn. Hắn đau rít thành tiếng, tức giận vì đám vệ sĩ khốn kiếp kia nhưng lại không dám mắng to vì sợ bại lộ chuyện gia đình.
Sau khi mấy thiếu niên rời khỏi quán bar, anh trai của họ Tô mới lao như bay tới, bắt đầu xử lý vụ việc.
Nam Cung Cảnh được dìu ra ngoài, sau đó cả đám hỏi hắn:
“Cậu gây sự với ai vậy hả? Phải người kia không?”
“Còn là ai?” Nam Cung Cảnh đưa tay sờ lên khóe môi bị rách, tức giận nói: “Tên Châu Kha chó chết!”
Nam Cung Cảnh ra ngoài lăn lộn hai năm chỉ gây thù với đúng một người như vậy, bây giờ gặp chuyện là biết ngay.
Thời điểm hắn đang cúi đầu kiểm tra quần áo trên người, tiếng xe quen thuộc đột nhiên truyền tới bên tai. Hắn giật mình ngẩng đầu lên, sau đó theo bản năng khép nách lại, dùng một tay che chỗ áo rách.
Thấy cô gái xinh đẹp chân dài xuất hiện, họ Tô cười nói với Nam Cung Cảnh:
“Có nên khen tôi không? Tôi gọi chị ấy tới đó!”
Nam Cung Cảnh đen mặt nói:
“Sao cậu không đi chết đi?”
Mấy người họ đều biết Nam Cung Cảnh rất thích Đường Tiểu Nhu, còn vì cô mới gặp chuyện này, cho nên lúc gọi cho anh trai báo tin, họ Tô thuận tay gửi tin nhắn báo với Đường Tiểu Nhu rằng Nam Cung Cảnh bị Châu Kha gọi người tới hành hung. Hắn nghĩ bản thân đã làm một chuyện rất tốt, nhưng không ngờ tới Nam Cung Cảnh quá chật vật, lúc này chỉ muốn trốn đi ngay.
Đường Tiểu Nhu vội vã đi tới bên này, tim Nam Cung Cảnh đập càng lúc càng nhanh, hắn thật không biết phải chui đi đâu cho kịp! Hắn cởi áo sơ mi bị rách của mình ra trùm lên đầu chắc được không?
Bước chân của Đường Tiểu Nhu gấp gáp, gần như là chạy bước nhỏ đến bên cạnh bọn họ. Đập vào mắt cô là khuôn mặt có chút sưng đỏ của Nam Cung Cảnh và vệt máu bên môi còn chưa kịp khô, sưng vù. Cô không kiềm được mà nhăn mày:
“Châu Kha có đến đây không?"
“...” Nam Cung Cảnh không nói được câu nào.
Thấy nhân vật chính đã đến, mấy cậu bạn của Nam Cung Cảnh đều xin phép, tìm lý do rời đi trước. Ở lại đây chỉ tổ cản trở bọn họ mà thôi, có khi còn bị Nam Cung Cảnh sút vào mông vì cái tội làm bừa gọi Đường Tiểu Nhu tới.
Nam Cung Cảnh đưa tay che khóe môi, đôi mắt của hắn ánh lên sự xấu hổ. Hắn không hy vọng người mình thích nhìn thấy hình ảnh thảm hại này!