Cường Mãi Cường Mại

Chương 66




Trần Trạch trong xe, nhìn Thiệu Ly qua gương chiếu hậu, hỏi: “Không sao chứ?”

Thiệu Ly đáp: “Không có việc gì.” Cậu tự tay vuốt ve cổ Lý Hữu, hạ giọng hỏi: “Có chịu được không?”

Lý Hữu nói: “Vô tư.”

Lúc này trong ánh mắt bọn họ đều ít nhiều có nét cười, không gặp phải chuyện không may thực sự đáng để ăn mừng.

Trần Trạch nhìn hai người qua gương chiếu hậu một hồi sau đó thu hồi ánh mắt. Vào giờ khắc này, anh đã rất rõ ràng cảm giác được: trải qua việc vừa rồi, hai người kia trong lúc đó có vẻ ít nhiều không giống như trước.

Anh biết Thiệu Ly trọng tình đương nhiên trong chuyện tình cảm này rất cẩn thận. Thiệu Phỉ đã từng lưu lại trong lòng cậu ấy rất lâu, bất quá qua ngày hôm nay, khoảng trống kia e rằng đã bị một người khác hoàn toàn chiếm cứ.

Giờ khắc này, anh cảm thấy mất mát nhưng cũng rất vui vẻ. Anh mừng thay cho Thiệu Ly.

Trong cuộc đời, ta có thể gặp rất nhiều người như vậy, sẽ có hảo cảm, sẽ nhớ, muốn thân cận nhưng thật sự có thể đến tới yêu đương thì ít lại càng ít.

Có được người đó chính là hạnh phúc ngoài ý muốn. Giờ khắc này, tự đáy lòng anh mừng cho Thiệu Ly, mặc dù anh đối với Thiệu Ly cũng không phải thật sự nói buông là buông ngay được.

Đã nhiều năm như vậy mà…

Chợt nghe ông Trần nói: “Ly Ly, anh bạn của cháu là từ tỉnh khác về à? Chú thấy giấy phép cho cái xe này không phải người thường có thể có đâu.”

Lúc ấy hình như Lý Hữu đã ngủ. Hắn cũng thực sự mệt mỏi, thần kinh căng thẳng cao độ chạy xe suốt cả đêm, đến nơi chưa kịp lấy hơi đã gặp dư chấn, lại còn là loại cường độ cao.

Thiệu Ly nói: “Vâng. Mắt nhìn hàng của chú tinh ghê.”

Ông Trần nói: “Chú thấy thằng nhỏ này lai lịch không vừa.”

Thiệu Ly cười, giơ ngón tay cái với ông, tỏ ý lão nhân gia ngài quả nhiên tinh mắt.

Ông Trần có chút đắc ý, nói tiếp: “Ở bên ngoài kiếm miếng cơm ăn không dễ dàng nha. Có nhiều bạn bè, làm việc dễ hơn. Chẳng trách sao mà có mấy năm, mấy đứa đã có thành tựu rồi.”

Trần Trạch nghe được, hơi khó chịu. Anh nói: “Bố, bọn con là tự dựa vào năng lực kỹ thuật bản thân. Đâu liên quan gì nhiều bạn ít bạn.”

Lời này ông Trần không thích nghe, nói: “Mày thì biết gì.”

Thiệu Ly bắt đầu cười rung cả vai, động cả đến chỗ gãy xương, đau đến nhe răng.

Lý Hữu xoa bóp hông cậu, ý bảo cậu an phận chút.

Mẹ Trần rõ ràng theo không kịp câu chuyện của bọn họ, qua hơn nửa ngày mới nói: “Người bạn này của cháu xưng hô như thế nào, Ly Ly?”

Thiệu Ly nói: “Dì gọi anh ấy là Tiểu Lý đi. Chữ Lý ghép của chữ mộc và chữ tử (木+子= 李)”

Bà Trần không hiểu rõ nội tình, rất sung sướng nói: “Vừa rồi dì nghe chú nói xe này của Tiểu Lý là giấy phép rất khó xin được đúng không?”

Ông Trần nói: “Không phải khó mà là không thể được.”

Thiệu Ly nghẹn cười, nói: “Hẳn là thế.”

Bà Trần tựa hồ không hiểu rõ. Nhà bà không có xe nên giấy phép xe màu gì, các loại khác nhau thế nào cũng không rành. Vì thế, ông Trần lôi kiến thức nửa vời của mình ra giải thích cho vợ.

Ông kỳ thực nói không hoàn toàn đúng, Thiệu Ly ngồi sau nghe được muốn cười nhưng ngại Lý Hữu nên không dám cười quá lộ liễu.

Tới quân y viện Lý Hữu chỉ định, năm người đều làm kiểm tra.

Kết quả là ngoại trừ Thiệu Ly bị gãy tay trái, Lý Hữu chấn động não nhẹ, ông Trần tái phát bệnh cũ thì không ai bị thương. Thật là may mắn trong xui xẻo.

Sau đó bọn họ lưu viện theo dõi thêm 3 ngày. Mấu chốt là Thiệu Ly khăng khăng không ở lại “theo dõi” vài ngày, chờ qua “giai đoạn nguy hiểm” Trần Trạch lái xe, năm người cùng quay về thành phố H.

Trở lại thành phố H, từ đầu tới khi quay về đây, đã là một tuần lễ sau.

Đầu tiên là đưa cả nhà Trần Trạch về.

Đỡ ông Trần và bà Trần lên lầu, nói lời từ biệt rồi Trần Trạch mở lời: “Lần này thật cám ơn anh, Lý Hữu”

Anh không gọi là Lý thiếu gia, Lý tổng mà là Lý Hữu. Cách xưng hô đó rõ ràng mang ý thừa nhận.

Sau đó, anh nói với Thiệu Ly: “Tớ biết tớ nói thế này lại có vẻ sến nhưng tớ thực sự muốn nói: cảm ơn người anh em. Nếu không nhờ hai người, chỉ sợ tớ và bố mẹ đã gặp chuyện.”

Cánh tay không bị thương của Thiệu Ly nắm lại, đấm Trần Trạch. Cậu cười nói: “Được rồi. Đừng gây buồn nôn nữa. Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn anh ấy đi. Mạng của tớ cũng là anh ấy cứu. Ha hả, lúc ấy tớ còn tính nhảy qua cửa sổ. Bây giờ suy nghĩ một chút mới thấy mình liều.”

Lý Hữu thở dài, nói: “Ly Ly, nói vào trọng tâm đi.”

Thiệu Ly nói: “Biết biết.” rồi chỉ vào Lý Hữu, nói với Trần Trạch: “Chờ vết thương ở chân chú đỡ, để anh Hữu mời cả nhà đi ăn nha.”

Trần Trạch không thế nào không biết xấu hổ, nói: “Nên là tớ mời hai người mới đúng.”

Thiệu Ly nói : “Không sao. Anh ấy có tiền. Để anh ấy mời đi.”

Lý Hữu lúc này mới bất đắc dĩ thở dài, gật đầu với Trần Trạch: “Hẹn gặp lại.”

Lần này là thực sự chào tạm biệt gặp lại sau.

Like Loading…