Cuồng Luyến Không Buông

Chương 10: ANH CÓ THÍCH EM KHÔNG?




Ai đó vừa được Âu Mạn Ny gọi bằng anh yêu, còn quan tâm tới mức căn dặn đủ điều, khiến Hứa Khải Uy nghe xong mà lùng bùng lỗ tai. Lúc anh ra tới, thì chiếc ô tô vừa đưa cô về đã rời đi.

Cô gái lúc bấy giờ uống say rồi, vừa quay mặt định đi vào nhà thì bất thình lình chạm mặt người đàn ông ấy. Gặp rồi cứ tưởng Mạn Ny lại giở trò làm nũng, nào ngờ lại lướt qua anh như không hề quen biết.

“Em đứng lại đó cho anh.” Hứa Khải Uy đanh giọng.

Âu Mạn Ny cũng nghe lời nán lại, rồi quay qua nhìn anh, lạnh nhạt hỏi:

“Anh gọi em làm gì?”

“Em đi đâu giờ này mới về? Đi với ai mà say xỉn cỡ này?”

“Thì em đi ăn với bạn, vui quá nên uống vài ly thôi.” Âu Mạn Ny trả lời tỉnh bơ.

“Bạn nào? Trai hay gái?” Hứa Khải Uy nghiêm nghị cau mày tra hỏi.

“Trai hay gái thì kệ em. Em lớn rồi, tự biết chừng mực, anh khỏi phải lo.”

Thẳng thừng tuyên bố xong, Âu Mạn Ny liền chân trước chân sau loạng choạng đi vào nhà. Hứa Khải Uy đâu khi khoá cổng cẩn thận rồi cũng nhanh chóng đi theo.

Thấy cô đi mà bê qua bê lại làm anh càng bực thêm, mà bực quá nên liền dứt khoác bế đối phương đi thẳng một mạch lên phòng cho nhanh.

“Anh làm gì vậy? Thả em xuống coi.”

“Nếu muốn ba mẹ biết em ăn nhậu say xỉn tới giờ này mới về thì cứ việc la hét đi, la càng lớn càng dễ gây sự chú ý.”

Mọi khi được gần anh là thích lắm, còn hôm nay được bế thì lại vùng vẫy, nhưng vừa nghe anh hăm dọa xong cũng liền ngoan ngoãn hẳn ra.

Đưa cô lên giường, Hứa Khải Uy tiếp tục dò hỏi:



“Âu Mạn Ny, em nói cho anh biết, rốt cuộc ai vừa đưa em về nhà?”

“Bạn em.” Cô thẳng thắn đáp.

“Bạn như thế nào?”

“Thì như anh với chị Đoàn Liễu Như kia thôi. Có thể cùng nhau ăn uống, cùng thân thiết nói chuyện.”

Trông thấy thái độ dửng dưng của Âu Mạn Ny, người đàn ông càng thấy không vui. Anh bắt đầu giở giọng anh lớn dạy dỗ em gái bằng tính tình gia trưởng.

“Tuổi em còn nhỏ, chỉ nên chăm chỉ học hành thôi. Hạn chế các mối quan hệ không tốt đi, đặc biệt sau này không được động tới bia rượu nữa, nghe chưa?”

“Anh đi với bạn anh thì là tốt, còn em đi với bạn em là không tốt. Anh gia trưởng quá rồi, anh đang kiểm soát em một cách ích kỷ, anh không hiểu cảm nhận của em, anh không thương em.”

Và thế là giọt nước mắt tràn mi, âm giọng cô gái trở nên nghẹn ngào, khiến người nghe không khỏi nhói lòng. Chính anh đã làm cô em gái bé nhỏ của mình bật khóc nức nở.

Lúc này, Hứa Khải Uy làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn. Anh tới ngồi cạnh cô và bắt đầu dỗ dành.

“Anh chỉ muốn tốt cho em chứ không phải ngăn cấm em quen bạn, nhất là vào thời điểm này nếu yêu đương sẽ ảnh hưởng việc học.”

Được dỗ rồi, Âu Mạn Ny mới giương gương mặt bé con lên nhìn anh, rồi nghiêm túc hỏi:

“Vậy nếu em lỡ thích ai đó thì phải làm sao? Thích tới mức không thể nào dứt ra được.”

Nghe đến đó, không hiểu sao sắc mặt Hứa Khải Uy lại chùn xuống, ánh mắt đanh lại và hằn lên tia lạnh lùng.

“Là người lúc nãy đưa em về?” Anh nghiêm giọng hỏi.



“Không phải, em... em... em thích anh. Người em thích là anh, còn người đưa em về lúc nãy thật ra là Chi Chi, không phải con trai nào hết, tụi em chỉ xưng hô như vậy cho vui thôi à.”

“Tiểu Ny, anh đang nghiêm túc.” Hứa Khải Uy gằng giọng.

Anh căn bản là đang không tin những gì cô vừa nói, nên buộc lòng Mạn Ny phải nhấn mạnh lại lần nữa.

“Em không có đùa đâu. Em thích anh thật mà, là em yêu thích trên mức tình cảm anh em.”

“Say xỉn nên lại ăn nói linh tinh. Anh sẽ nói chuyện với em sau, còn giờ mau nằm xuống ngủ đi.”

Mặc bao nhiêu sự chân thành trên mặt cô gái, Hứa Khải Uy vẫn không tin những gì cô nói, khiến Âu Mạn Ny càng muốn nói rõ hơn cho anh hiểu. Và rồi...

“Hứa Khải Uy, em yêu anh.”

Bấy giờ, anh mới khựng lại một chút như đã tin những gì cô nói là thật, nhưng dù có tin đi chăng nữa thì anh vẫn giữ vững suy nghĩ như ban đầu và nói:

“Anh nói rồi, ở độ tuổi của em bây giờ không thích hợp để yêu đương. Việc cần làm là cố gắng học, lo cho tương lai sự nghiệp phía trước.”

“Vậy em chỉ cần một câu trả lời từ anh thôi, anh có thích em không?”

“Anh chỉ xem em như em gái, những chuyện khác em đừng ôm hy vọng nữa.”

Như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào lồng ngực trái cô gái chỉ vì một câu nói phũ phàng của người đàn ông ấy. Khi bị từ chối tình cảm, cô đã không khóc ngay trước mặt anh mà vẫn cố gắng mỉm cười như không có chuyện gì to tát.

“Em trêu mà anh cũng tưởng thật. Thôi anh về phòng của anh đi, em muốn ngủ rồi.”

Mạn Ny nói xong, là liền nằm xuống giường quay lưng về phía anh, rồi kéo chăn trùm kín cả người lại và đó cũng là lúc nước mắt trên mi cô mới thật sự rơi xuống.

Tình đầu luôn là tình dang dở và anh cũng là người khiến cô lòng đau như thắt..