Lam Ái Vy đứng hình, cô liền lùi ra sau, đến khi lưng chạm mạnh vào ghế...
"Không phải...tôi không giết họ...tại sao lại bức tôi như vậy chứ..."
Hạo Thuần Vương không hài lòng trước sự chống đối của Lam Ái Vy, liền thẳng tay kéo chân cô lại, khiến nữ nhân ngã nhào ra đằng sau...
"Con khốn này...tại sao lại trốn tránh chứ...nếu đã không nhìn thấy thì tôi sẽ cho cô cảm nhận máu của bọn họ nhé..."
Hạo Thuần Vương chạm tay xuống nền đất thấm đầy máu của người làm, dùng chính thứ ghê tởm này bôi lên khuôn mặt đầy nước của Lam Ái Vy...
"Đừng mà..."
Hạo Thuần Vương càng bóp chặt cằm Lam Ái Vy khiến cô đau điếng không thể né tránh. Nỗi sợ hãi tột cùng kích động mạnh đến lý trí của cô...
"Sao loại người như anh lại tồn tại trên đời cơ chứ...anh không phải con người..."
Động tác trên tay Hạo Thuần Vương liền dừng lại khiến Lam Ái buông lỏng cảnh giác. Chưa để cô kịp thở đã nhận một cái tát đau điếng về phía mình...
"Vậy để tôi cho cô thấy việc con người không bao giờ làm..."
Hạo Thuần Vương kéo tay Lam Ái Vy ra bên ngoài, dùng lực đạo ném mạnh cô xuống hồ bơi một lần nữa...
"Bọn người cứu cô chết cả rồi...tôi tiễn cô đi gặp bọn họ..."
Lam Ái Vy bị nước xâm lấn vào từng tế bào trong cơ thể. Cô vốn không biết bơi nên chỉ đạp mạnh vào nước để bản thân không bị chìm xuống đáy một lần nữa. Trong đầu cô dần dần hiện lên hình ảnh bản thân hồi còn bé...
Hình ảnh của cha mẹ cùng chị gái như in đậm vào tâm trí, khiến cô không biết là thật hay do mình tưởng tượng ra. Lúc ấy cô cũng chìm trong nước như thế này, đưa ánh mắt đáng thương nhìn bọn họ...
Lam Ái Vy mệt mỏi buông thõng cơ thể, liệu có phải chết đi thì cô sẽ không còn bị hành hạ hay không? Liệu cái chết sẽ giúp cô thoát khỏi những bất hạnh hay không? Liệu chết đi sẽ là khởi đầu của cuộc sống mới hay không?
Cô cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy có chút lạnh lẽo từ tận xương tủy, cơn buồn nôn liền ập tới khiến cô tỉnh giấc ho lên vài cái...
"Ọe..."
Lam Ái Vy ôm ngực thở mạnh, cơ thể vẫn là bộ dạng ướt nhẹp như khi chìm trong nước. Cô nghe tiếng ai đó cãi nhau rất lớn, nhưng không biết họ đang nói gì...liền ngất đi một lần nữa...
Thanh Nhã hướng mặt Hạo Thuần Vương liền tát mạnh, đủ để cho thấy sự giận dữ của bà. Vốn định đến xem cô gái gả cho con trai mình sống hay chết nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh tưởng này...
"Mày có thể giết nó như cái cách mày làm với những cô gái trước đây...nhưng tại sao lại hành hạ nó như thế này hả..."
Hạo Thuần Vương xoa xoa một bên má bị đau. Khuôn mặt đẹp trai đội lốt quỷ dữ hơi nhăn lại tỏ vẻ không hài lòng...
"Ý bà là tôi phải ném cô ta cho lũ sói làm mồi nhử sao...không...không...như thế quá ác rồi..."
Thanh Nhã liền cười khinh ra mặt, giọng nói cũng mỉa mai không kém...
"Mày mà biết thế nào là ác sao...mày mà cũng có lòng thương người sao..."
Hạo Thuần Vương xoay người, liền đưa tay vuốt lại mái tóc có chút rối bời. Hắn không giết Lam Ái Vy ngay vì cô sở hữu một đôi mắt rất đẹp, đôi mắt phát sáng giữa đêm tối tĩnh mịch. Khi đôi mắt xinh đẹp ấy khóc, khiến tâm trạng hắn vui vẻ chưa từng thấy...
"Chẳng phải buổi sáng tôi luôn đi làm từ thiện sao...bà không nghe thấy bọn người ngoài kia ca ngợi sự tốt lành của tôi hay sao...". Truyện BJYX
Thanh Nhã mỉm cười tiến sát về phía Hạo Thuần Vương, bà đưa tay chạm lên khuôn mặt điển trai do chính mình mang nặng chín tháng mười ngày đẻ ra liền lắc đầu...
"Con đang sợ à...sợ những người con giết đến báo thù con à...nên phải làm từ thiện để bớt cảm giác tội lỗi..."
Hạo Thuần Vương nắm chặt lấy tay Thanh Nhã, liền nhẹ nhàng hôn lên tay bà...
"Chẳng phải bà cũng sợ hay sao...những người bị bà hại dưới tay để leo lên vị trí này cũng không ít đâu..."
Thanh Nhã thu tay về, trước khi đi liền nhìn thẳng vào mắt Hạo Thuần Vương cười tươi...
"Cái giá của mẹ con ta phải trả đắt lắm đấy...mẹ thì sẵn sàng rồi, nhưng con thì chưa đâu..."
Hạo Thuần Vương không quan tâm lắm đến lời của Thanh Nhã. Hắn liền lôi điếu thuốc ra hút một hơi thật dài...
Tại sao phải sợ hãi cơ chứ! Chẳng phải bọn họ đều đáng chết cả sao...lũ người tầm thường mang trong mình dòng máu tà ác...chỉ là dám hay không mà thôi...