Lam Ái Vy khoác áo bông giữ ấm, cô nhẹ nhàng ngồi bên thành cửa sổ để cảm nhận gió lạnh mùa đông đang ùa vào...
Cô cảm thấy có chút tiếc nuối cho số phận ngắn ngủi của mình, tiếc nuối cho cái tình yêu thầm kín trôi qua nhanh chóng kia...
Tuy có chút nực cười nhưng cô vẫn còn yêu anh nhiều lắm, yêu đến mức mỗi lần nghĩ tới thì trái tim lại quặn lên đau đớn. Cô nhớ rõ từng cử chỉ quan tâm ân cần của anh, nó như thước phim cũ tua chậm trong đầu cô vậy. Nhưng cô cũng nhớ những lần anh thất hứa...những lần phản bội cô nói yêu người phụ nữ khác...những vết thương thể xác anh gây ra cho cô...
Hôm nay trùng hợp lại là ngày tuyết rơi phủ kín mọi ngóc ngách của thành phố hoa lệ này, gợi nhớ cho cô về nỗi ám ảnh ngày hôm đó...anh vì người phụ nữ khác đuổi cô đi với bộ dạng đầy máu, rơi từng giọt nặng nề xuống làn tuyết trắng xóa...
Nhưng cô không tài nào khiến bản thân hận anh được. Lý trí thì mách bảo cô hãy từ bỏ anh, vì anh không yêu cô, nhưng trái tim yếu hèn lại đáp lại một cách mạnh mẽ. Rằng cô vẫn yêu anh...yêu anh đến đau lòng... . Truyện mới cập nhật
Nhưng dù có yêu anh đến mức nào, cô cũng không thể làm nhân vật phụ trong câu chuyện tình yêu của bọn họ được. Vì cô ấy là người anh thương, là người cô vô cùng ghen tị. Bởi cô ấy có tình yêu và có anh...còn cô, chẳng có gì ngoài nỗi nhớ...
Cô từng nghĩ bản thân là kẻ ngu ngốc trên đời, khi từ chối những bàn tay sẵn sàng đưa ra. Chỉ chờ đợi một bàn tay mà cả đời này cô cũng chẳng có được...
Hạo Minh Huy đẩy nhẹ cửa phòng, liền đắp thêm một tấm chăn mỏng cho Lam Ái Vy...
"Em không muốn gặp cậu ta lần cuối sao...cậu ta đã quỳ ở bên ngoài xuống một ngày rồi..."
Lam Ái Vy mỉm cười lắc đầu, nếu gặp anh lần cuối, cô e rằng bản thân sẽ luyến tiếc mãi không dứt được mất...
"Không cần thiết nữa rồi..."
Cô đã chờ anh từ rất lâu rồi...chờ đến mức vứt bỏ tự tôn liêm sỉ vẫn một mực chờ anh. Nhưng bây giờ, cô muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng cho mình...
"Em là người tha thiết cầu mong anh ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai trên thế giới này, chỉ có điều mỗi lần nghĩ đến hạnh phúc của anh không có mình, vẫn cảm thấy rất đau lòng..."
Năm tháng ấy cô thích anh là thật, yêu anh là thật. Nhưng cô chưa bao giờ nói ra, vì nghĩ rằng bản thân không xứng đáng để anh yêu...
"Buồn cười thật đấy...em lại yêu người mà bản thân chưa từng nhìn thấy...yêu anh ấy đến đau lòng vẫn mãi yêu..."
Lam Ái Vy nhẹ nhàng đưa tay ra bên ngoài, để bông tuyết nhỏ rơi vào tay mình có chút buốt giá...
"Em mệt quá...ngủ một lúc nhé..."
Lam Ái Vy nhẹ nhàng nhắm mắt, trên môi còn nở một nụ cười mãn nguyện khiến Hạo Minh Huy bàng hoàng chạy đến, nước mắt đau thương ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé...
"Em không thể ngủ vào lúc này Ái Vy à...chẳng phải em thích bánh ngọt sao...anh đưa em đi ăn nhé..."
"Trời ạ...làm ơn đi Lam Ái Vy...em không thể nhắm mắt được..."
"Tại sao vậy...sao đến lúc nhắm mắt em vẫn yêu hắn nhiều như thế..."
Anh là người chăm sóc cho em từ đầu đến cuối, thương em bằng cả trái tim chân thành này. Nhưng rồi anh nhận ra, dù có thật lòng như thế nào...em vẫn chưa từng yêu anh...
"Ngủ ngon nhé...anh sẽ luôn chờ em...dù cho phải đợi bao nhiêu kiếp đi chăng nữa...anh vẫn nguyện yêu em..."
Hạo Minh Huy đặt Lam Ái Vy nằm trên giường, liền nhẹ nhàng đặt nụ hôn cuối cùng lên trán cô. Anh cố gắng ngắm cô thêm lần cuối, lặng người bước xuống mở cửa cho Hạo Thuần Vương...
"Cô ấy...mất rồi..."
Tuyết rơi ngày một nhiều hơn, phủ trắng mái tóc có vài sợi bạc của nam nhân. Ngày hôm nay cô ấy rời đi rồi...đi xa hắn mãi mãi...sẽ không bao giờ tìm được nữa...
"Cô ấy không mất đâu...chỉ tàn nhẫn bỏ tôi đi mà thôi..."
Đến cuối cùng, cái giá đắt nhất mà hắn phải trả cho tội lỗi của mình. Chính là mất đi người con gái mà bản thân yêu nhất trên đời...âm dương cách biệt...