Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên

Chương 47: Tôi phát hiện ra bản thân đã yêu em mất rồi




Lam Ái Vy trở về biệt thự liên tục ho ra máu, đến mức mặt mày của cô tái mét đi liền gục vào vai Hạo Minh Huy...

"Người đâu...gọi bác sĩ ngay lập tức..."

Hạo Minh Huy chỉ biết lấy chăn đắp lên cơ thể nhỏ bé của Ái Vy để giữ ấm, anh lấy một chiếc khăn bông mới để thấm vết máu còn chưa khô trên miệng của cô...

Bác sĩ tư nhanh chóng đi về phía Lam Ái Vy bắt đầu công việc khám tổng quát cả cơ thể đã sớm tiều tụy. Ông buồn rầu tiến lại chỗ Hạo Minh Huy lắc đầu...

"Cô...cô ấy sắp không ổn rồi..."

Hạo Minh Huy dường như phát điên lên, anh liền túm chặt lấy áo của tên bác sĩ...

"Bệnh viện nói cô ấy còn ba tháng nữa, nhưng bây giờ chỉ được một tháng mà thôi...ông đừng có mà nói vớ vẩn..."

Vị bác sĩ nhăn mày có chút sợ hãi, ông liền bình tĩnh giải thích lại cho Hạo Minh Huy hiểu vấn đề...

"Bệnh viện nói là ba tháng khi cô ấy uống thuốc đầy đủ...nhưng vị tiểu thư này không hề uống bất cứ một viên thuốc nào cả...e rằng cơ thể đã sớm hư nát rồi..."

Hạo Minh Huy bất lực ngã khụy xuống, chẳng lẽ đây là lựa chọn của cô hay sao. Cô chấp nhận buông xuôi cuộc sống này rồi hay sao. Cô không muốn ở bên cạnh anh thêm bất cứ một ngày nào nữa hay sao...

"Ái Vy à...sao em lại tàn nhẫn như thế chứ..."

Lúc cô xinh đẹp nhất thì lại ở trong tay của Hạo Thuần Vương, nhưng lúc cô đau khổ dằn vặt trên giường bệnh thì lại nằm trong tay anh. Đây chẳng phải muốn anh sống không bằng chết hay sao...

"Đáng ra người nên chết là bọn họ mới phải, không thể nào là em được..."

Hạo Minh Huy nắm tay Lam Ái Vy khóc lớn, tim anh đau như đang bị ai đó bóp nghẹn lại rồi. Lý trí không thể nghĩ thêm bất cứ một thứ gì tốt đẹp trên đời này nữa...chẳng lẽ bắt anh phải đấu tranh với tử thần để mang cô trở lại thế gian này hay sao...

"Chết tiệt thật đấy...chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình vô dụng như thế này..."

Bàn tay đang bị nắm chặt khẽ chuyển động, Lam Ái Vy lại yếu ớt mở mắt thêm một lần nữa. Cô khẽ nghe được tiếng Hạo Minh Huy đang khóc...

"Đừng khóc...anh phải sống thật vui vẻ như lúc trước...anh còn phải yêu một cô gái thật xinh đẹp, chứ không nên phí thời gian trên một người bệnh tật giống như em..."

Lam Ái Vy mỉm cười hiền lành vụng về lau nhẹ nước mắt trên khuôn mặt của người đàn ông. Cô không muốn bất kì ai vì mình mà đau khổ nữa...

"Tuy chưa được nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng em nghĩ anh là một người rất đẹp trai...tính khí vô cùng tốt và ấm áp...và anh còn một cuộc sống tươi đẹp ở phía trước nữa..."

Hạo Minh Huy cố chấp lắc đầu, vì cô không yêu anh nên sẽ không bao giờ biết được cái cảnh người mình yêu đang chết dần trong vòng tay của mình nó bất hạnh như thế nào. Cái cảm giác yếu đuối đến bất lực chỉ biết chửi thề một tiếng để cầu mong tử thần nghe được nỗi oán của con người...

"Em đói chưa Ái Vy...anh chuẩn bị cho em một chút cháo nóng nhé...ăn xong rồi thì uống thuốc..."

Lam Ái Vy gật đầu, cô nhẹ nhàng lên tiếng nhờ vả Hạo Minh Huy...

"Anh có thể đưa cho em bó hoa sáng nay được không..."

Đây là lần đầu tiên Lam Ái Vy chủ động nhờ vả anh giúp cô làm một điều gì đó. Nhưng không ngờ lại muốn anh lấy giúp món quà của người khác...

"Đây là hoa diên vĩ, quốc hoa của Pháp đấy..."

Hạo Minh Huy nhẹ nhàng giải thích cho Lam Ái Vy, anh liền lấy tấm thiệp được cài vào hoa lên xem xét dòng chữ ngay ngắn được viết bằng tiếng Pháp. Chắc chắn đây là một lời tỏ tình...

"J'ai découvert que je suis tombé amoureux de toi..." (Tôi phát hiện ra bản thân đã yêu em mất rồi...)

Hạo Minh Huy không do dự ném tấm thiệp vào thùng rác. Hãy để anh được ích kỉ một lần duy nhất, để giữ mãi hình bóng của Lam Ái Vy bên mình...