Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên

Chương 29: Có lẽ cô yêu hắn mất rồi




Hạo Thuần Vương tiến nhanh đến chỗ Lam Tố Nhã, mạnh tay kéo một bên áo của cô ta xuống, thật sự không ngờ lại có vết sẹo nhỏ bên vai trái đúng y như lời Thanh Nhã nói...

"Cô...là người đã cứu tôi sao..."

Lam Tố Nhã nhận thấy ánh mắt ra hiệu của Thanh Nhã liền bẽn lẽn gật đầu khiến Hạo Thuần Vương không kìm được xúc động mà ôm chầm lấy cô...

"Tôi tìm em suốt bao lâu nay...cuối cùng cũng tìm được rồi..."

Hạo Thuần Vương mỉm cười hạnh phúc xoa đầu Tố Nhã, tâm trạng trở nên tốt vô cùng nhưng cũng cảm thấy có lỗi vì khi nãy đã to tiếng với cô ta...

"Xin lỗi...vì khi nãy đã lớn tiếng với em...tôi thật sự không ngờ người con gái năm xưa là chính là em..."

Lam Tố Nhã mỉm cười nhẹ liền lắc đầu không dám trách móc hắn, cô khẽ nhón chân lên khẽ thì thầm vào tai Hạo Thuần Vương...

"Không sao đâu...lúc nãy em cũng có lời lẽ không hay mà..."

Hạo Thuần Vương nhanh chóng nắm tay Lam Tố Nhã đưa cô ta ra bên ngoài, trong đầu hắn lúc này chỉ cần một mình cô ta mà thôi...cô gái hắn chờ đợi suốt mười mấy năm dài dằng dẵng...

"Anh định đưa em đi đâu vậy..."

"Về nhà của chúng ta...tôi muốn kết hôn cùng em..."

Đây cũng chính là lời hứa năm xưa mà hắn dành cho cô gái bí ẩn này. Nếu tìm được cô một lần nữa, chắc chắn sẽ cưới cô về làm người vợ duy nhất của mình...

"Thế...thế Lam Ái Vy phải làm sao..."

Hạo Thuần Vương liền dừng lại suy nghĩ đôi chút, nếu hắn nhẫn tâm đuổi Lam Ái Vy đi thì cô chắc chắn sẽ không sống nổi ba ngày. Nhưng cũng không thể để Tố Nhã nảy sinh ghen ghét với em gái của mình được...

"Nếu anh không muốn đuổi em ấy đi, vậy để em ấy làm người hầu của em được chứ..."

Hạo Thuần Vương nhìn khuôn mặt có phần chờ mong của Tố Nhã, đành miễn cưỡng gật đầu. Thà làm người hầu còn có nơi để ở, chứ đuổi đi thì có thể đi đâu được cơ chứ. Hắn cũng không muốn Ái Vy chịu tổn thương...

"Nhưng cô ấy bị mù, liệu sẽ phục vụ tốt cho em chứ..."

Lam Tố Nhã biết Hạo Thuần Vương không muốn đuổi Ái Vy đi vì hắn đang trong quá trình để tâm đến cô. Nếu cho cô làm người hầu riêng của cô ta, chắc chắn cô sẽ không thể làm tốt công việc của mình. Như vậy càng có cái cớ hợp lý để đuổi đi...

"Chỉ cần em ấy làm tốt việc của mình, em sẽ không có ý kiến gì đâu..."

Hạo Thuần Vương hài lòng xoa đầu Tố Nhã liền lái xe trở về biệt thự. Hắn bỏ mặc Ái Vy vẫn đang chờ đợi mình ở bữa tiệc. Đến khi bữa tiệc chỉ còn lác đác vài vị khách, liền có hai vệ sĩ mặc âu phục đen đến đưa cô trở về...

"Anh ấy đâu rồi..."

Lam Ái Vy hỏi nhưng không ai trả lời, tâm trạng của cô bắt đầu trở nên lo lắng hơn bao giờ hết, liệu hắn có xảy ra chuyện gì xấu hay không...

Chiếc xe lăn bánh vào cổng lớn của khu biệt thự, Lam Ái Vy được người hầu đỡ xuống xe, cô vừa bước vào trong đã nghe thấy giọng nữ nhân vô cùng quen thuộc cất lên...

"Ôi...em gái thân yêu về rồi này..."

Lam Ái Vy sững người đôi chút, vẫn chưa đoán được lý do tại sao Tố Nhã lại xuất hiện ở nơi này, cô rụt rè lên tiếng hỏi nhỏ...

"Tại sao...chị lại ở đây..."

Lam Tố Nhã mỉm cười mỉa mai, cô ta ra dáng bà chủ bước đến trước mặt Ái Vy...

"Chị là vợ sắp cưới của Hạo Thuần Vương, đương nhiên phải ở cùng anh ấy rồi...phải không anh..."

Hạo Thuần Vương tiến đến ôm eo Lam Tố Nhã, vẫn giữ nụ cười đậm nhìn cô ta đầy trân trọng như món bảo bối quý giá vừa tìm được...

"Đương nhiên rồi...kể từ nay Lam Ái Vy cũng sẽ là người hầu của em..."

Lam Ái Vy nghe lời nói của hắn như sét đánh ngang tai. Khi nãy ở bữa tiệc còn làm xấu mặt chị cô trước ánh nhìn của người khác, còn bây giờ lại được công bố trở thành vị hôn thê của Hạo Thuần Vương...

"Anh...anh đùa hả..."

Lam Tố Nhã khẽ nhắc nhở Hạo Thuần Vương rời đi trước, cô ta sẽ tự mình nói chuyện này với Ái Vy...

"Không ai có thời gian rảnh để đùa với cô đâu...từ nay phục vụ tôi cho tốt...nếu không muốn bị đuổi đi..."

Lam Ái Vy đứng không vững liền khụy xuống, trái tim như bị ai đó bóp nghẹn đến đau đớn. Vốn dĩ mối quan hệ của cô và Hạo Thuần Vương đang dần trở nên tốt đẹp, nhưng chị cô lại một lần nữa xuất hiện cướp hết mọi thứ...

"Chị ghét em nhiều như vậy sao..."

Lam Tố Nhã cúi người xuống lau nước mắt giúp Ái Vy, giọng điệu càng trở nên điêu ngoa đáng ghét...

"Tôi không muốn nhìn thấy kẻ mù lòa như cô sống tốt..."

Lam Tố Nhã hướng mắt về phía người hầu, lạnh lùng ra lệnh cho bọn họ...

"Người hầu ở đâu, thì sắp xếp cho Lam Ái Vy ở đó...tránh việc bàn tán tôi thiên vị người nhà..."

Dứt lời, Lam Tố Nhã liền bỏ lên lầu cùng Hạo Thuần Vương. Người hầu tiến đến đỡ Lam Ái Vy dậy, nhẹ giọng an ủi cô đôi chút..

"Cô chỉ cần làm tốt việc của mình là được rồi, miễn sao không bị đuổi đi...chúng tôi cũng sẽ cố gắng giúp đỡ cô hết sức có thể..."

Tâm trí của Lam Ái Vy dường như không nghe được thêm bất kì câu nào nữa. Vốn dĩ lo lắng hắn xảy ra chuyện gì xấu nên đột ngột biến mất. Nhưng cô không ngờ rằng, hắn bỏ cô lại để rời đi trước cùng Lam Tố Nhã...

Cô đoán rằng bản thân đã yêu Hạo Thuần Vương mất rồi, nên mới cảm thấy đau lòng nhiều như thế khi nghe đến việc hắn có quan hệ cùng người khác...đau lòng hơn còn là chị gái của cô...