Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên

Chương 21: Tất cả đều do tôi tự nguyện




Hạo Thuần Vương bất ngờ xuất hiện trước mặt Hạo Minh Huy, đằng sau còn có thêm vài vệ sĩ và sự góp mặt của vị quản gia đáng kính. Anh biết mình đã mắc bẫy của bọn họ, liền gằn giọng lên với ông ta...

"Ông dám lừa gạt tôi...?"

Quản gia liền mỉm cười khiêu khích nhìn khuôn mặt phẫn nộ nhưng không làm gì được của Hạo Minh Huy, ông từ tốn lên tiếng trả lời...

"Chẳng phải đều do đại thiếu gia ngài nóng lòng đến gặp Lam tiểu thư hay sao...bây giờ lại đổ lỗi cho tôi rồi..."

Hạo Thuần Vương liền ra hiệu cho vệ sĩ tách Lam Ái Vy ra khỏi người Hạo Minh Huy, bắt anh ta quỳ một cách thấp trước mặt hắn...

"Anh quên đây là Hạo gia rồi hay sao...còn ông ta chính là người làm của tôi..."

Hạo Thuần Vương liền đạp mạnh vào bụng Minh Huy khiến anh đau đớn khụy xuống, không ngờ bản thân lại bị chính người của hắn gài bẫy...

"Nghe tin tôi vừa đi công tác nên vội vội vàng vàng đến đây hay sao...chẳng lẽ loại người đào hoa như anh đã nhất kiến chung tình với cô ta rồi à..."

Hạo Thuần Vương liền kéo tay Lam Ái Vy ngồi trước mặt Minh Huy, giọng nói trầm thấy như ma vương đến từ địa ngục khẽ thì thầm vào tai cô...

"Nhìn cho rõ vào...cả cơ thể cô ta đầy dấu vết của tôi...nếu ngửi kĩ một chút có khi còn tồn tại cả hương thơm của tôi nữa đấy..."

Hạo Minh Huy tức giận muốn vùng ra nhưng lại bị vệ sĩ của hắn ta ghim chặt lại. Liên tục giáng những cú đấm thật mạnh vào cơ thể...

"A...khốn khiếp..."

Lam Ái Vy nghe thấy tiếng anh kêu lớn đầy thống khổ, cô liền nghĩ nếu Hạo Minh Huy bị đánh thêm thì anh sẽ không thể sống nổi mất, cô không muốn người tốt như anh vì kẻ dơ bẩn như cô mà liên lụy...

"Đừng mà...xin anh đấy...đừng đánh nữa..."

Lam Ái Vy ôm chân Hạo Thuần Vương hèn mọn cầu xin hắn dừng lại, khiến cơn giận của hắn được cớ bùng phát tột độ...

"Cảm động thật đấy...người phụ nữ của tôi đang cầu xin thay anh kìa..."

Hạo Thuần Vương tiến lại phía Minh Huy, liền nắm tóc anh ta giật ngược ra sau, để khuôn mặt nhơ nhuốc thấm máu đối diện với mình...

"Tôi bày ra kế hoạch này để xem thái độ của anh đối với cô ta là gì...e rằng không chỉ là mượn chơi vài hôm nhỉ..."

Đúng vậy, chuyến công tác hai tuần là giả, hắn rời đi cũng là giả để Hạo Minh Huy rơi vào cái bẫy này...

"Muốn tôi tha cho anh ta cũng được...vậy cô biết mình nên làm gì rồi chứ..."

Lam Ái Vy cắn răng chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, cô cố gắng giữ bình tĩnh lên tiếng theo ý muốn của Hạo Thuần Vương..

"Từ nay trở đi...đừng quan tâm đến tôi nữa...tránh xa tôi ra...hãy xem như chúng ta chưa từng quen biết..."

Hạo Minh Huy lắc đầu, đây không phải lời cô muốn nói, cô chỉ là đang bị hắn ta ép buộc mà thôi...

"Không...là hắn ép cô mà thôi...cô không tự nguyện đúng không..."

Lam Ái Vy siết chặt hai tay lại, cô liền dứt khoát cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ vừa chớm nở với Hạo Minh Huy...

"Tôi yêu Hạo Thuần Vương...tất cả những việc này đều do tôi tự nguyện...nên xin anh đừng liên quan đến tôi nữa..."

Câu trả lời của Lam Ái Vy khiến tất cả những người ở đó kinh ngạc, bao gồm Hạo Thuần Vương. Hắn không thể tin cô có thể nói ra lời lẽ như thế...

"Không phải...cô không thể yêu hắn được..."

Hạo Minh Huy không thể hiểu nổi lý do Ái Vy nói những lời như vậy, cho dù đó là nói dối đi chăng nữa cũng khiến tim anh đau nhói. Chẳng lẽ vì cứu anh cho nên lời nào cô cũng nói được hay sao...ngay cả việc thừa nhận yêu một người hành hạ mình trong suốt thời gian dài...

Hạo Thuần Vương cười hài lòng nhìn về phía Lam Ái Vy, hắn liền ra lệnh cho vệ sĩ đem Minh Huy ra ngoài, tiện thể đuổi hết những người không liên quan đi. Chỉ còn lại cô và hắn trong căn hầm lạnh lẽo...

"Lý do hay ho đấy...nhưng sao tôi có cảm giác chân thật thế này..."

Hạo Thuần Vương nâng khuôn mặt vô hồn cùng đôi mắt đầy nước của Lam Ái Vy lên. Cô không phải người giỏi che dấu cảm xúc nhưng lại vì tên đàn ông kia mà lạnh lùng như vậy...

"Anh đủ rồi đấy...bây giờ thì không còn ai bên cạnh tôi nữa rồi...như ý muốn của anh..."

Lam Ái Vy bất lực mỉm cười chói mắt, cô lấy tay lau chút nước mắt còn sót lại, chống đỡ thân thể đi về cái chỗ cô vẫn thường ngồi tuyệt vọng. Dường như cô đã quen với cái cảnh bị bỏ rơi rồi, nên không cảm thấy đau lòng nhiều cho lắm...

"Dạo này cô ngoan ngoãn hơn nhiều rồi đấy, không uổng công tôi dạy dỗ bao lâu nay..."

Hạo Thuần Vương tiến đến bế Lam Ái Vy trên tay, cô đã nhẹ đi rất nhiều so với hai tuần trước. Hắn đưa cô rời khỏi căn hầm tối tăm liền bước vào bên trong biệt thự rộng lớn...

"Đưa vài người hầu nữ đến chỉnh chu lại cho cô ta..."

Hạo Thuần Vương đặt Lam Ái Vy nằm trên chiếc giường êm ái mà bấy lâu nay cô luôn khao khát. Vì mệt mỏi cộng thêm việc khóc quá nhiều khiến Lam Ái Vy ngủ thiếp đi...