Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên

Chương 18: Cuồng bạo chiếm đoạt




Hạo Thuần Vương liền rút hết kim tiêm truyền dịch trên tay Lam Ái Vy ra mặc kệ bác sĩ liên tục buông lời can ngăn, hắn lạnh nhạt liếc về phía bọn họ...

"Tên nào ngăn cản...lập tức giết..."

Mặc cho Lam Ái Vy có chống cự quyết liệt đến đâu cũng bị Hạo Thuần Vương nhấc bổng lên tiến ra ngoài bệnh viện trước con mắt lo lắng của Minh Huy. Hắn liền mạnh bạo ném thẳng cô vào phía sau xe, trực tiếp đem người trở về biệt thự...

Suốt cả quãng đường, Lam Ái Vy liên tục đập cửa cầu cứu người đi đường nhưng không một ai nghe thấy. Cô sợ đến mức không cảm thấy cổ tay đau nhức đang rỉ máu...

Hạo Thuần Vương dừng xe trước cổng lớn của biệt thự liền ném chìa khóa cho tài xế, hắn liền mở cửa sau kéo tay Lam Ái Vy ra ngoài...

"Bỏ tôi ra..."

Lam Ái Vy không nhìn thấy, cố gắng dãy dụa để thoát khỏi Hạo Thuần Vương. Hắn cũng không chút kiên nhẫn liền cầm chân cô kéo mạnh ra ngoài, để Lam Ái Vy ngã sõng soài dưới nền đất thô cứng...

"Á...đau..."

Hạo Thuần Vương nhíu mày nhìn nữ nhân phiền phức, một lần nữa lại cầm tay cô lôi lên, giọng điệu càng thêm dữ tợn...

"Đừng có mà chống lại tôi..."

Hạo Thuần Vương mạnh bạo kéo Lam Ái Vy xuống tầng hầm ẩm mốc, hắn lấy từ trong tủ ra một sợi dây xích dài để khóa chân cô lại vào thành tường...

"Không...không...bỏ ra..."

Lam Ái Vy cố giữ chặt lấy cổ chân mình ngăn dây xích khóa lại, cô dùng chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh tay Hạo Thuần Vương ra, tuyệt đối không cho phép hắn làm trò điên rồ...

"Đừng mơ đến việc rời khỏi tôi đến bên người khác...cô không có tư cách đấy..."

Hạo Thuần Vương xích chân Lam Ái Vy xong liền giữ hai tay cô vào thành tường, mạnh bạo cúi xuống cắn lấy chiếc cổ xinh đẹp không tì vết kia...

"Á...cút ra..."

Lam Ái Vy muốn dãy dụa nhưng cô không thể làm gì được, cả cơ thể non mềm bị hắn ép chặt đến khó thở, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống một cách bất lực...

"Tại sao tôi lại không chạm vào cô sớm hơn nhỉ..."

Hạo Thuần Vương liền mạnh tay cởi bỏ lớp áo bệnh nhân mà Lam Ái Vy đang mặc trên người, cả cơ thể không chút che chắn liền hiện ra trước mắt hắn. Thật sự rất quyến rũ và xinh đẹp...

"Ha...cô càng như vậy...tôi càng không muốn đem cô cho Hạo Minh Huy..."

Hạo Thuần Vương tiếp tục hôn xuống bên dưới, mạnh mẽ xoa nắn nơi mềm mại chưa một ai đụng tới của nữ nhân liền ra sức cắn mút khiến cả cơ thể Lam Ái Vy không chịu được liền cong lên, hai tay vẫn bị giữ chặt ép sát vào tường...

"Đừng mà...tôi...tôi không dám nữa đâu...làm...ơn..."

Hạo Thuần Vương cởi áo khoác ngoài ra liền đặt Lam Ái Vy nằm xuống, hắn gỡ cà vạt xuống trói chặt hai tay cô lại ngăn cô chống cự...

"Im mồm..."

Hắn thô bạo để lại biết bao nhiêu dấu hôn đỏ ửng cùng vài vết cắn mạnh bạo trên cơ thể trong trắng của nữ nhân. Khuôn mặt tiêu sái cúi xuống hôn chặt lấy cái miệng không ngừng nức nở của cô, bàn tay hư hỏng cởi hẳn lớp phòng bị cuôi cùng của cô xuống...

"Á...a..."

Lam Ái Vy rùng mình hét lớn, cô có cảm giác dị vật đang tiến vào vùng nhạy cảm của mình, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót đau nhói. Cô không muốn lần đầu tiên của mình lại rơi vào tay người đàn ông khốn khiếp này...đây cũng chính là sự sỉ nhục lớn nhất của người con gái...

"Hận...tôi hận anh...á..."

Hạo Thuần Vương liền rút ngón tay dính đầm *** **** màu trắng đục ra, hắn nắm hai chân của cô vòng qua hông mình. Tiếng lách cách cởi khóa quần liền vang lên cùng tiếng nức nở ngày một lớn của nữ nhân. Tiếp theo là hàng loạt động tác đau đớn đến bức người...

"Cô chỉ có thể là của tôi...vật sở hữu của tôi mà thôi...bất cứ ai dám chạm vào cô đều phải chết..."

Lam Ái Vy bị đau đớn lấn áp tâm trí mỏng manh, ngoài khóc lớn cùng chịu đựng thì cô không thể làm gì khác. Cả thế giới trong cô dường như sụp đổ hoàn toàn trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Khi cái thứ ghê gớm đó tiến vào trong cơ thể nhỏ bé, cô liền cảm nhận được hạ thân của mình bị xé rách hoàn toàn, máu trinh theo đùi non chảy xuống nền đất...

Hạo Thuần Vương vẫn như con thú tới kì động dục mạnh mẽ di chuyển bên trong cô gái nhỏ mang đầy vết thương tâm hồn. Lý trí hắn mách bảo cơ thể này đem đến khoái cảm vô cùng mãnh liệt mà hắn chưa từng trải qua bao giờ. Cô giống như vưu vật trời ban xuống để hắn giải tỏa dục vọng nguyên thủy nhất của người đàn ông...

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi nước mắt trên khuôn mặt đã khô cạn vẫn chưa thấy hắn có dấu hiệu dừng lại. Lam Ái Vy buông thõng cánh tay đang chống trên người nam nhân xuống, hai chân vô lực nới lỏng ra mặc kệ hắn luận động...tâm cô chết thật rồi...

Cổ họng khô rát không thốt lên được bất cứ tiếng động nào, đôi mắt đỏ ửng mờ hẳn đến nỗi không nhin rõ viễn cảnh đau khổ trước mắt, có phải cô cứ như thế mà chết đi hay không...

Hạo Thuần Vương cố tình hôn lấy đôi môi đã sớm rỉ máu của cô, hắn nhanh chóng tăng tốc độ ra vào liền trực tiếp bắn thẳng vào nơi sâu nhất của nữ nhân liền mỉm cười thỏa mãn. Hắn rút phân thân rời khỏi cơ thể cô liền có thứ chất nhầy màu trắng pha chút máu đỏ chảy ra bên ngoài.

"Đừng bao giờ rời khỏi tầm mắt của tôi..."

Lam Ái Vy như con búp bê bị người ta dẫm đạp nằm trơ trọi trong căn hầm ẩm mốc, nỗi đau này so với trước kia còn lớn hơn gấp vạn lần...khi cô biết mình không phải vợ hắn...nhưng lại bị hắn cuồng bạo chiếm đoạt đến một chút tự tôn cũng chẳng có...

Cô đau lắm...thật sự cảm thấy rất đau...từ thể xác héo mòn cho đến trái tim khô cạn...