Cả đêm Lam Ái Vy chỉ ngồi ở bên ngoài, rõ ràng hắn đã rời đi từ lâu rồi nhưng cô lại không có can đảm nhảy xuống một lần nữa. Cô có cảm giác không còn quá hận thù người đàn ông đó như lúc trước...
Lam Ái Vy sợ hãi chính bản thân mình là người mềm lòng, phải chăng hắn cứ bỏ mặc sống chết của cô hay điên cuồng hành hạ cô như cái cách hắn từng làm. Như vậy có khi cô không cảm thấy khó xử nhiều đến như thế...
Cũng có thể cô bị điên thật rồi, nên mới nảy sinh lòng cảm động trước hắn. Bây giờ làm gì mới tốt, cô cũng chẳng biết rõ nữa...
Trong khi Lam Ái Vy bị Hạo Thuần Vương hành hạ khổ sở ở Hạo gia, thì gia đình nhà họ Lam là người được hưởng lợi nhiều nhất. Hắn mạnh tay chi một nguồn vốn lớn để phát triển tập đoàn Lam thị khiến Lam Vỹ Đình như vớ được vàng, hoàn toàn quên mất mình có một đứa con gái bị mù...
Trong đầu của bọn người Lam gia lúc này đều cảm khái cho Lam Ái Vy lấy được một người chồng tốt, không chỉ đẹp trai giàu có còn là một người đạo đức tốt nhất trong hàng ngũ đại gia tộc...
Nhưng bọn họ cũng không biết được rằng khi màn đêm buông xuống, tiếng khóc đau đớn của cô gái nhỏ lại vang khắp căn hầm tối tăm lạnh lẽo. Bọn họ cũng không thể cảm nhận được sự đau đớn dày dò cả tinh thần lẫn thể xác của cô chỉ để đổi lấy chút lợi lộc tầm thường trước mắt...
Hạo Thuần Vương được thừa kế Hạo gia theo di chúc khi cha anh mất, dễ dàng trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vương Nhất mà không tốn chút công sức nào. Hắn dùng năng lực của bản thân để có thể ngồi vững vị trí này suốt mười năm e rằng chẳng dễ dàng gì...
Trợ lý mở cửa bước vào, liền đặt lên bàn hắn một tấm thiệp mời tham dự lễ khánh thành dự án phía Đông của Hoắc gia... Truyện Tiên Hiệp
"Hoắc thiếu mong ngài sẽ đến dự mà không gây phiền phức trong bữa tiệc của ngài ấy..."
Trợ lý truyền đạt lại y nguyên lời nói của Hoắc Thịnh Đình liền nhanh chóng ra ngoài để chủ tịch tiếp tục hoàn thành nốt đống công việc còn đang dang dở...
Hạo Thuần Vương cầm thiệp mời lên xem liền mỉm cười. Muốn hắn không gây phiền phức nhưng lại tổ chức buổi tiệc đông người lúc tám giờ tối...
Ngay từ khi còn bé, Hạo Thuần Vương đã bị mắc hội chứng rối loạn nhân cách về đêm, cụ thể là tám giờ tối đến mười hai giờ đêm. Dường như trong người hắn tồi tại hai cá thể thay nhau hoạt động...
Chỉ cần đến thời điểm đó, cả biệt thự đều chìm vào trong bóng tối, mọi tội ác đều nghiễm nhiên được xảy ra và biến mất hoàn toàn khi ánh sáng mặt trời chiếc rọi...
Nhưng đêm hôm qua, Hạo Thuần Vương lại vừa cứu mạng một người, cái việc hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến. Cảm giác tim hẫng đi một nhịp khi nhìn thấy Lam Ái Vy có ý định nhảy xuống. Tâm trí trở nên bần thần khi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm tuyệt vọng kia...trong vài giây ngắn ngủi...hắn cảm thấy bản thân là kẻ có lỗi...
Chẳng lẽ Lam Ái Vy chính là đầu mối quan trọng để giải thích cho việc tính cách của hắn thay đổi. Vậy thì năm xưa Lam gia thật sự có quan hệ gì với hắn...
Hạo Thuần Vương từng bị mất trí nhớ vào năm mười hai tuổi. Khi tỉnh dậy hắn liền được phong cho danh hiệu nhị thiếu Hạo gia, trở thành con trai độc nhất của Thanh Nhã. Hắn đã cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra nhưng không thể, thái độ đối với bà ta cũng trở nên xa lạ hoàn toàn. Suốt bao nhiêu năm nay, hắn cũng chưa từng gọi bà ta một tiếng 'mẹ'...
Hạo Thuần Vương xoa xoa thái dương có chút mệt mỏi. Không hiểu sao hình ảnh của Lam Ái Vy bỗng hiện ra trong đầu hắn, đôi mắt xinh đẹp kia thực sự nhìn thấy khuôn mặt máu lạnh của hắn...
Không được...hắn không thể để cô cứ thế mà chết một cách vô nghĩa được. Vì trên người cô chắc chắn sẽ có thứ gì đó khống chế được tính cách điên cuồng của hắn mỗi khi màn đêm buông xuống...
Hạo Thuần Vương bàn giao lại công việc cho trợ lý, liền cầm áo khoác vội vàng lái xe trở về Hạo gia...
"Cô ta đâu..."
"Dạ...dạ...trên lầu..."
Hạo Thuần Vương mở cửa phòng nhưng không thấy bóng dáng của Lam Ái Vy đâu. Hắn mạnh dạn bước nhanh ra ngoài ban công thì thấy cô vẫn đang ngồi tựa đầu trên lan can, đôi mắt nhắm ghiền...
"Tỉnh lại mau..."
Hạo Thuần Vương đưa tay chạm lên khuôn mặt trắng bệt của cô thì thấy nó nóng bừng. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền nhấc bổng cô đặt lên giường...
"Cô đang giả vờ à...mau tỉnh lại ngay..."
Hạo Thuần Vương dùng mọi cách để gọi Lam Ái Vy dậy nhưng cô vẫn nằm im bất động. Trong lòng hắn dâng lên chuỗi bất an khó tả liền bế cô ra chiếc xe đã đậu sẵn ở bên ngoài trước ánh mắt kinh ngạc của người hầu...
Bọn họ chưa bao giờ thấy được biểu cảm lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Hạo Thuần Vương như thế. Ngay cả cái cách hắn bế cô cũng quá đỗi dịu dàng...
Hạo Thuần Vương lái xe với tốc độ cao đến bệnh viện gần nhất, hắn thật sự không muốn người phụ nữ này chết...