Cuồng Luyến Chi Ái 3: Nghiệt Duyên

Chương 10: Thèm muốn vợ em trai




Lam Ái Vy nhẹ nhàng đặt chân xuống sàn nhà có chút lạnh. Cô dò dẫm đi đến nơi phát ra thứ ánh sáng ấm áp, đến khi chạm tay vào lan can liền dừng lại để tận hưởng khí trời...

Cô không biết căn biệt thự này rộng lớn như thế nào nhưng chưa từng nghe thấy tiếng nói của người hầu, cũng không nghe được tiếng xe cộ chạy trên đường phố tập nập.

Lam Ái Vy hơi nhướn người về phía ánh nắng bên ngoài để tận hưởng hơi ấm mà nó đem lại. Cô không hề biết rằng bản thân mình sắp rơi từ tầng ba xuống dưới...cho đến khi có ai đó giữ chặt eo cô kéo về...

"Cô không biết nguy hiểm à..."

Hạo Minh Huy cau mày nhìn nữ nhân trước mặt, trên cơ thể nhỏ bé của cô phát ra hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ, không nồng đậm nhưng vô cùng cuốn hút người đối diện. Đến khi Lam Ái Vy bất ngờ xoay người lại khiến anh càng thêm bất ngờ...

"Cảm...cảm ơn..."

Lam Ái Vy khẽ đẩy tay nam nhân đang ôm mình ra, cô liền ngại ngùng hơi cúi đầu xuống...

Hạo Minh Huy đứng hình mất vài giây khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ của Ái Vy, khiến tim anh như chệch đi một nhịp...

"Không có gì...nhưng tại sao cô lại ở đây..."

Hạo Minh Huy có chút khó hiểu hỏi nữ nhân trước mặt. Anh chưa thấy bất kì một nữ nhân nào có thể tồn tại được khi ở bên cạnh Hạo Thuần Vương. Huống chi là cô gái mang nét đẹp tựa tiểu thiên sứ này...trái ngược với con người ma quỷ kia hoàn toàn...

"Tôi bị gia đình gả cho Hạo Thuần Vương...nên phải ở đây..."

Hạo Minh Huy đưa tay phẩy phẩy trước mặt Lam Ái Vy nhưng ánh mắt của cô không hề dao động. Anh đoán chắc cô không thể nhìn thấy những thứ đáng sợ nên mới bình tĩnh được như vậy...

"Tôi tên Hạo Minh Huy...còn cô tên gì..."

Lam Ái Vy nghe thấy người đối diện cũng mang họ Hạo, liền có chút sợ hãi lùi lại đến khi lưng chạm mạnh vào lan can...

"Anh...đừng đến đây..."

Hạo Minh Huy biết cô đã bị tên Hạo Thuần Vương kia tra tấn tâm lý nên biểu cảm mới sợ hãi như vậy. Anh liền cầm tay Lam Ái Vy kéo về phía mình...

"Đừng lùi nữa, có thể bị ngã xuống đấy..."

Tim Lam Ái Vy đập nhanh hơn, cô cảm nhận được người đối diện không hề có ý xấu với mình...

"Tôi...là Lam Ái Vy..."

Hạo Minh Huy liền mỉm cười, vô thức đưa tay lên xoa đầu cô...

"Tên cô đẹp thật đấy...giống y chang cô vậy..."

Lam Ái Vy vui vẻ hẳn khi có người khen cô, lại còn là một người khác giới. Giọng nói cũng trở nên dịu dàng như tính cách hằng ngày của cô...

"Anh cũng mang họ Hạo sao...vậy anh có quan hệ gì với Hạo Thuần Vương..."

"Tôi là anh trai cùng cha khác mẹ của hắn..."

Lam Ái Vy ồ lên một tiếng, nếu như cô được gả cho một người ấm áp giống Minh Huy không phải tốt hơn hay sao. Khoan...sao cô lại dám có ý nghĩ như thế với người mới gặp lần đầu cơ chứ...

"À...hình như anh không ở đây...vì tôi đến hai ngày rồi nhưng chưa nghe quản gia kể về anh..."

Hạo Minh Huy liền gật đầu, từ tốn giải thích...

"Sao tôi có thể sống cùng một tên tâm thần về đêm được...biệt thự của tôi nằm trong thành phố...vì hôm nay có chút việc nên ghé qua đây...nhưng không ngờ lại gặp được tiểu thiên sứ khiến tôi dao động..."

Lam Ái Vy nghe người đàn ông đối diện trêu chọc nhưng không hề tức giận, ngược lại còn có chút buồn cười...

"Cảm ơn lời khen của anh...nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ đẹp của mình..."

Rầm...!

Cánh cửa đang đóng bị một lực mạnh mẽ đạp ra khiến cả hai giật mình liền hướng mắt về nơi ồn ào vừa nãy...

"Anh đến đây làm gì..."

Hạo Thuần Vương đưa mắt nhìn Hạo Minh Huy, thái độ có chút khinh thường. Nhưng thứ khiến anh chán ghét chính là khoảng cách của cả hai quá gần nhau...

"Cô cũng không biết xấu hổ nhỉ...hình như tôi còn nhẹ tay với cô quá..."

Hạo Minh Huy nhận thấy sự run sợ của Lam Ái Vy liền đứng chắn trước mặt cô. Anh liền cười khinh bỉ đáp lại Hạo Thuần Vương...

"Cậu bớt cái vẻ ngạo mạn khốn nạn kia ngay đi...tôi là người vừa cứu vợ cậu một mạng đấy..."

Hạo Thuần Vương liền cười lớn, hai tay vẫn ung dung bỏ vào túi quần. Ánh mắt không có chút thương xót nhìn về phía Lam Ái Vy...

"Sao không để cô ta chết đi...có khi còn nhẹ nhàng hơn việc chết trên tay tôi..."

Lam Ái Vy run sợ nhưng không dám lên tiếng. Vì cô biết lời nói của anh ta là sự thật, có thể cô sẽ chết ở đây bất cứ lúc nào...

"Nếu cậu không thể sống tử tế thì xin hãy tử vong...đừng có mở mồm ra là chết chóc như con người của cậu..."

Hạo Thuần Vương liền tiến đến trước mặt Hạo Minh Huy, mạnh tay kéo Lam Ái Vy về phía mình...

"Tôi đáng chết...nhưng còn loại người thèm muốn vợ của em trai mình thì cũng nên xuống địa ngục..."

Hạo Thuần Vương nắm tay Lam Ái Vy chặt đến nỗi khiến cô cau mày nhưng không dám ý kiến. Đây vốn dĩ là cuộc chiến giữa hai anh em bọn họ nhưng tại sao lại kéo cô vào làm gì...

"Cút khỏi nhà tôi..."

Hạo Thuần Vương chỉ tay về phía cửa, hài lòng nhìn khuôn mặt cau có của Hạo Minh Huy. Nhưng anh vẫn không quên khiêu khích hắn...

"Lần sau gặp lại nhé...tiểu thiên sứ xinh đẹp trong lòng tôi..."

Lam Ái Vy nhẹ nhàng gật đầu theo phép lịch sự thông thường, nhưng cô không hề biết hành động nhỏ này sẽ đưa cô đến địa ngục một lần nữa...